Nghe Radio Online
Cảm ơn anh đã đi ngang qua cuộc đời em
“Người đi một nửa hồn tôi mất- một nửa hồn tôi hóa dại khờ”.
Một sáng sớm thức dậy không có tiếng gọi của anh, chỉ là tiếng đồng hồ báo thức. Em thấy tủi thân và muốn khóc. Em tự nhắc mình: “Đã 145 ngày rồi, sao mày cứ trốn chạy mãi thế nhỉ?”. Em ghét tiếng chuông báo thức. Vì em vẫn chưa quên tiếng anh gọi em thức dậy vào mỗi sáng. Em biết nơi xa ấy, anh không muốn em chìm đắm trong quá khứ mãi thế này. Nhưng anh yêu à, làm được điều này khó lắm. Giá như thời gian có thể quay trở lại…
Anh xa em thật rồi!145 ngày nay em tự dối lòng mình rằng anh chỉ đi công tác xa thôi, rồi em sẽ gặp lại anh. Vậy mà càng đợi càng không thấy. Sao anh không đưa em đi cùng? Lẽ nào anh cảm giác chuyến đi đó là chuyến đi mãi mãi nên anh để em ở nhà và quyết định đi một mình sao?
Một sáng sớm thức dậy không có tiếng gọi của anh, chỉ là tiếng đồng hồ báo thức. Em thấy tủi thân và muốn khóc. Em tự nhắc mình: “Đã 145 ngày rồi, sao mày cứ trốn chạy mãi thế nhỉ?”. Em ghét tiếng chuông báo thức. Vì em vẫn chưa quên tiếng anh gọi em thức dậy vào mỗi sáng. Em biết nơi xa ấy, anh không muốn em chìm đắm trong quá khứ mãi thế này. Nhưng anh yêu à, làm được điều này khó lắm. Giá như thời gian có thể quay trở lại…
Anh xa em thật rồi!145 ngày nay em tự dối lòng mình rằng anh chỉ đi công tác xa thôi, rồi em sẽ gặp lại anh. Vậy mà càng đợi càng không thấy. Sao anh không đưa em đi cùng? Lẽ nào anh cảm giác chuyến đi đó là chuyến đi mãi mãi nên anh để em ở nhà và quyết định đi một mình sao?
Radio được thực hiện bởi Kún và Nhóm Sản Xuất
Ảnh minh họa
Nếu như ông trời thương xót, em đồng ý đánh đổi tất cả những gì em có để có anh ở bên cạnh. Sao định mệnh không để chúng ta đi cùng nhau? Sao lại chia đôi hai con người hai ngả đường? Sao vụ tai nạn đó lại thê thảm đến thế? Sao ông trời không để anh được bên em. Dù là tàn tật, dù là liệt giường em cũng chấp nhận. Như thế chúng ta còn được bên nhau. Tại sao chứ? “Ngày mai” mà hai đứa cùng dựng xây, vun đắp đã không còn đến với anh nữa rồi. Và “ngày mai” đó cũng không bao giờ trọn vẹn với em. Bởi “Người đi một nửa hồn tôi mất - một nửa hồn tôi hóa dại khờ”. Anh và em giờ ở hai thế giới âm - dương vô định, biết bao giờ mới gặp lại nhau? Mà đến khi gặp lại nhau, liệu anh có còn nhận ra em không?
Ảnh minh họa
Anh đến với em như chiếc cầu vồng sau cơn mưa. Anh đã chữa lành vết thương trong trái tim em. Đó cũng là cách để anh hồi phục trái tim cho chính mình. Chúng ta đã chia sẻ với nhau những cảm xúc, những suy nghĩ mà chỉ những người thất tình mới hiểu. Và mình yêu nhau. Chúng ta đến với nhau như một lẽ tự nhiên, như một ván cờ được định trước. Em không phải mối tình đầu của anh. Và với em, anh cũng vậy. Tình yêu của chúng mình không mãnh liệt nhưng đủ tha thiết, đủ ngọt ngào, đắng cay để cả hai nâng niu, gìn giữ. Thế rồi ngày anh đi, anh để lại cho em một trái tim vỡ vụn hơn ngày xưa, khó mà chữa được. Vết thương này bao giờ mới thành sẹo được? Đến khi nó có thể thành sẹo, có lẽ em đã trở nên chai lì với cuộc sống, với thứ mà người ta gọi là “tình yêu” trên cuộc đời này rồi. Có lẽ khi đó em mới quên anh được một chút thôi, một chút để trái tim không còn đau khi nghĩ đến sự ra đi của anh.
Những người xung quanh em, họ thấy em mạnh mẽ lắm. Họ đâu biết bên trong những nụ cười gượng trên môi em là những giọt nước mắt rơi vào tận sâu thẳm trái tim. Là những nỗi buồn xếp thành dãy, là nỗi nhớ anh da diết. Họ đâu biết tâm trí em chơi vơi, xót xa lắm. Bất kể em làm gì, chỉ cần dừng lại một giây phút là em nhớ đến anh. Họ không thể hình dung em đã trằn trọc như thế nào mới chìm được vào giấc ngủ. Và họ càng không thể biết mỗi sáng sớm thức dậy em nhớ anh đến mức nào? Nhưng có lẽ anh nhìn thấy, đúng không anh?
Em đã khóc, khóc rất nhiều khi em nhớ về anh. Khi nhìn mãi xuống cổng và chợt nghĩ: “Lâu rồi không thấy anh mở cổng, và chẳng bao giờ nó được mở bởi anh nữa”. Em khóc, không phải vì em yếu đuối, chỉ vì em nhớ anh quá mà thôi. Rồi sau đó, em tự lau nước mắt và nghĩ rằng mình sẽ phải thật cố gắng. Dù không có anh bên cạnh, nhưng anh luôn dõi theo em, anh nhỉ?
Anh à! Em sẽ vững tâm bước tiếp, bước tiếp những tháng ngày vắng anh, những tháng ngày một mình như thế. Cảm ơn tình yêu của anh. Cảm ơn anh đã đi ngang qua cuộc đời em. Tình yêu của anh sẽ sống mãi cùng em. Em mãi yêu anh!
Nếu được quay trở lại, anh vẫn dành tình yêu đó đến với em? Đúng không anh?
• Gửi từ Linh Trinh - Email: vongtrontinhyeu2011@
Em đã khóc, khóc rất nhiều khi em nhớ về anh. Khi nhìn mãi xuống cổng và chợt nghĩ: “Lâu rồi không thấy anh mở cổng, và chẳng bao giờ nó được mở bởi anh nữa”. Em khóc, không phải vì em yếu đuối, chỉ vì em nhớ anh quá mà thôi. Rồi sau đó, em tự lau nước mắt và nghĩ rằng mình sẽ phải thật cố gắng. Dù không có anh bên cạnh, nhưng anh luôn dõi theo em, anh nhỉ?
Anh à! Em sẽ vững tâm bước tiếp, bước tiếp những tháng ngày vắng anh, những tháng ngày một mình như thế. Cảm ơn tình yêu của anh. Cảm ơn anh đã đi ngang qua cuộc đời em. Tình yêu của anh sẽ sống mãi cùng em. Em mãi yêu anh!
Nếu được quay trở lại, anh vẫn dành tình yêu đó đến với em? Đúng không anh?
• Gửi từ Linh Trinh - Email: vongtrontinhyeu2011@
Tôi và anh không thuộc về nhau
Tôi với anh...
Không phải người yêu... cũng ... chẳng phải bạn thân nhưng lại không chỉ là hai người bình thường của nhau.
Tôi với anh gặp nhau khi hoài nghi trong cuộc sống trở nên quá to lớn, niềm tin trở nên vỡ vụn và như hai con thú hoang gặp nhau, dựa vào nhau để tồn tại nhưng không bao giờ hết dè chừng nhau. Một mối quan hệ không đặt tên, không có áp lực của sự ràng buộc, không vượt quá ranh giới của bất cứ cái gì có thể định nghĩa, như hai người đồng hành song song cùng nhau, cảm nhân những gì mà người bạn đường vấp phải nhưng chỉ đưa tay ra khi người kia vươn tay tới.
Thì thầm 87 được thực hiện bởi Chit Xinh, Mèo mun và Nhóm sản xuất
Mỗi khi buồn, chúng tôi nhắn tin cho nhau, những tin nhắn quan tâm đầy thương yêu. Nhưng tôi hiểu, nó chẳng có ý nghĩa gì cả, với tôi và cả với anh, nó đơn giản là để chúng tôi xua đi cái cảm giác trống trải khi bên cạnh mình không còn ai nhưng lại không muốn công nhận mình cần dựa dẫm vào một ai đó. Và cũng chỉ dừng lại ở đó, chúng tôi biết thế nào là giữ cho một mối quan hệ không trở thành hài kịch, nhưng mà tôi không chắc nó có trở thành bi kịch hay không.
Chúng tôi có thể cafe, đi dạo, đi ngắm sao cùng nhau nhưng tuyệt nhiên chúng tôi không giống hai người đang hò hẹn. Tôi rất thích dựa vào vai anh khi ngồi bên cạnh anh, anh cũng không ngần ngại để tôi làm cái điều mà như bao nhiều người yêu nhau đó vẫn làm chỉ khác là chúng tôi không phải như thế. Cảm giác mối quan hệ này giống như một chùm bóng bay nhiều màu, bay lơ lửng trên bầu trời, rất dẹp nhưng rất mông lung và vô định.
Bên anh còn có một người con gái khác, ngoài tôi, và người ấy là sự lựa chọn của anh, trước đây tôi có lẽ đã từng phiền lòng nhưng khi đã thấu hiểu, tôi không còn quan tâm, cũng không trách móc, vì đơn giản, tôi biết tôi và anh đều không thể thay đổi được gì.
Đôi khi tôi muốn hỏi anh thực sự chúng tôi là gì của nhau? Nhưng tôi sợ, sợ phải định nghĩa cái điều mà chưa bao giờ tôi định nghĩa được và tôi đoán anh cũng thế. Và biết đâu, đó là cách tôi làm nổ dần từng quá bóng bay nhỏ bé màu sắc trong chùm bóng đang bay lơ lửng trên bầu trời. Tôi chưa bao giờ sợ một ngày nào đó gió mưa sẽ làm tan tác và vỡ tung tất cả đám bóng đó nhưng tôi lại sợ nếu như chính tay chúng tôi làm nó tan vỡ...
Có đôi khi, người ta đến với nhau không chỉ vì họ muốn tìm kiếm tình yêu.
Có đôi khi người ta cảm thấy bình yên ngay trong một mối quan hệ hỗn loạn.
Có đôi khi im lặng là cách tốt nhất để nói với nhau và hiểu tất cả.
Tôi không biết chúng tôi sau này sẽ như thế nào.
Có lẽ rồi anh sẽ ấm êm bên cô gái của mình, sẽ không nhắn tin cho tôi vào những buổi đêm đơn độc, và tôi sẽ không còn tìm kiếm anh mỗi khi không có ai bên mình. Chúng tôi sẽ rời xa nhau như định mệnh của 2 mảnh nam châm cùng cực...
Cõ lẽ trước khi chúng tôi dành được chiến thắng của riêng mối người chúng tôi sẽ rời xa nhau.
Có lẽ chỉ là ngày mai tôi lại nhớ đến anh...
Dù thế nào... tôi cũng không oán trách, bởi có lẽ tôi và anh không thuộc về nhau.
- Gửi từ Nhung Nguyễn – Email: dr.nguyennhung@
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email tapchingaynayonline@gmail.com
Theo Megafun
0 nhận xét:
Đăng nhận xét