- Mang trong mình căn bệnh thế kỷ HIV, cánh cửa cuộc đời tưởng như đã đóng kín với các chị. Nhưng bằng nghị lực và sự giúp đỡ của cộng đồng các chị đã sống hết lòng yêu thương con trẻ, khát khao giúp đỡ người cùng hoàn cảnh.
Biết tin mình có HIV khi đang là giáo viên mầm non, chị Tô Thị Tuyết (Bắc Giang) đã gần như gục ngã, tuyệt vọng. Chị giấu không cho ai biết, kể cả chồng con. Mọi người trong trường chỉ loáng thoáng nghe câu chuyện của người đồng nghiệp.
Rồi sau khi sinh con chị đã phải dừng dạy sau khi hết chế độ dành cho người nghỉ việc.
"Cánh cửa cuộc đời tưởng như đã đóng kín nhưng từ khi tham gia vào TT phòng chống HIV/AIDS của tỉnh và các CLB, được làm đồng đẳng viên mình thấy lòng nhẹ nhõm hơn khi được giúp đỡ nhiều người có cùng cảnh ngộ” - chị tâm sự.
Thần may mắn mỉm cười với chị khi cả hai con (cháu gái lớn 7 tuổi, cháu trai bé 4 tuổi) đều không có HIV. Nhiều người vẫn chưa quên những bước đi dù còn ngượng ngùng và những lời nghẹn ngào của chị trên sân khấu cuộc thi Dấu cộng duyên dáng do VTV6, Đài THVN tổ chức tính cho đến nay cũng đã tròn 1 năm.
Chị nói điều chị và mọi người có “H” cần nhất chính là công việc. Có việc thì sẽ có thu nhập, sẽ hỗ trợ cho con cái và gia đình.
Và chị vui mừng thông báo mình vừa được nhận dạy hợp đồng cho các bé ở TT Bảo trợ xã hội của tỉnh. “Các cháu một nửa là trẻ mồ côi, số còn lại thì vừa mồ côi vừa có “H”. Nhiều lần nhìn các con mà lòng mình đau lắm” – chị chia sẻ.
Lương hợp đồng chỉ 2 triệu đồng/tháng, cộng thêm làm ở dự án phòng chống HIV/AIDS của tỉnh như vậy với người mẹ ấy là niềm động viên, khích lệ tinh thần thiết thực nhất. “Mình thấy yêu cuộc sống này hơn, biết quý trọng những giây phút khi còn trên cuộc đời” – giọng chị xúc động.
Không ngại ngần nói với mọi người rằng mình là người có “H”, chị cười vui cho hay: “Mình thấy thoải mái hơn khi được mọi người biết chuyện, được sự sẻ chia, đồng cảm của xã hội”.
Cũng từng đớn đau, xót xa khi cầm lá đơn xin nghỉ việc gửi tới BGH Trường Mầm non Sơn Kim 1, huyện Hương Sơn, Hà Tĩnh nhưng cô giáo Đậu Thị Thu Hà may mắn hơn khi nhận được sự đồng cảm của đồng nghiệp.
Từ khi chồng mất, bản thân biết mình có “H” cô giáo trẻ gần như suy sụp hoàn toàn. Chị chẳng nhớ đã bao đêm khóc ròng, nghĩ tới cái chết. Nhưng cũng như chị Tuyết, người mẹ ấy khi nghĩ về con, về tương lai chúng sẽ ra sao khi không còn bố mẹ trên đời, chị Thu Hà tự động viên mình phải sống cho thật tốt.
Và khi được chính cô Hiệu trưởng Lê Thị Ngọc Hoa đến nhà động viên rồi lại tất tả lên phòng GD-ĐT xin quyết giữ một người có “H” như chị ở lại trường, lại được các phụ huynh giúp đỡ, tạo điều kiện lá đơn xin việc của chị Thu Hà đã được rút lại.
Ngoài việc hoàn thành tốt công việc chuyên môn, chị Thu Hà còn tích cực tham gia các hoạt động xã hội nhằm giảm thiểu bớt nguy cơ lây nhiễm từ những người có H. Chị chủ động ghi tên mình tham gia vào Câu lạc bộ “Vì ngày mai tươi sáng” dành cho những người nhiễm HIV ở trung tâm phòng chống HIV/AIDS của Hà Tĩnh.
6 năm đã qua từ ngày biết mình có “H”, chị thấy mình là người may mắn khi sức khỏe vẫn tốt dù vẫn phải dùng thuốc điều trị thường xuyên. Người mẹ ấy phấn khởi cho biết cô con gái của chị giờ đã được 9 tuổi, cháu đã lên lớp 4 ngoan ngoãn, vâng lời.
Công việc dạy học cả ngày, bận bịu với “đàn con” ở trường nên chị phải gửi con nhờ ông bà nội cháu chăm sóc. Những ngày cuối tuần mẹ con mới có thời gian bên nhau nhiều hơn.
Biết tin mình có HIV khi đang là giáo viên mầm non, chị Tô Thị Tuyết (Bắc Giang) đã gần như gục ngã, tuyệt vọng. Chị giấu không cho ai biết, kể cả chồng con. Mọi người trong trường chỉ loáng thoáng nghe câu chuyện của người đồng nghiệp.
Cô giáo mầm non Đậu Thị Thu Hà hạnh phúc bên “đàn con” ở trường của mình. (Ảnh: BTC Dấu cộng duyên dáng) |
"Cánh cửa cuộc đời tưởng như đã đóng kín nhưng từ khi tham gia vào TT phòng chống HIV/AIDS của tỉnh và các CLB, được làm đồng đẳng viên mình thấy lòng nhẹ nhõm hơn khi được giúp đỡ nhiều người có cùng cảnh ngộ” - chị tâm sự.
Thần may mắn mỉm cười với chị khi cả hai con (cháu gái lớn 7 tuổi, cháu trai bé 4 tuổi) đều không có HIV. Nhiều người vẫn chưa quên những bước đi dù còn ngượng ngùng và những lời nghẹn ngào của chị trên sân khấu cuộc thi Dấu cộng duyên dáng do VTV6, Đài THVN tổ chức tính cho đến nay cũng đã tròn 1 năm.
Chị nói điều chị và mọi người có “H” cần nhất chính là công việc. Có việc thì sẽ có thu nhập, sẽ hỗ trợ cho con cái và gia đình.
Và chị vui mừng thông báo mình vừa được nhận dạy hợp đồng cho các bé ở TT Bảo trợ xã hội của tỉnh. “Các cháu một nửa là trẻ mồ côi, số còn lại thì vừa mồ côi vừa có “H”. Nhiều lần nhìn các con mà lòng mình đau lắm” – chị chia sẻ.
Lương hợp đồng chỉ 2 triệu đồng/tháng, cộng thêm làm ở dự án phòng chống HIV/AIDS của tỉnh như vậy với người mẹ ấy là niềm động viên, khích lệ tinh thần thiết thực nhất. “Mình thấy yêu cuộc sống này hơn, biết quý trọng những giây phút khi còn trên cuộc đời” – giọng chị xúc động.
Phút buồn của chị Tô Thị Tuyết khi tâm sự về hoàn cảnh của mình (Ảnh: BTC Dấu cộng duyên dáng) |
Cũng từng đớn đau, xót xa khi cầm lá đơn xin nghỉ việc gửi tới BGH Trường Mầm non Sơn Kim 1, huyện Hương Sơn, Hà Tĩnh nhưng cô giáo Đậu Thị Thu Hà may mắn hơn khi nhận được sự đồng cảm của đồng nghiệp.
Từ khi chồng mất, bản thân biết mình có “H” cô giáo trẻ gần như suy sụp hoàn toàn. Chị chẳng nhớ đã bao đêm khóc ròng, nghĩ tới cái chết. Nhưng cũng như chị Tuyết, người mẹ ấy khi nghĩ về con, về tương lai chúng sẽ ra sao khi không còn bố mẹ trên đời, chị Thu Hà tự động viên mình phải sống cho thật tốt.
Và khi được chính cô Hiệu trưởng Lê Thị Ngọc Hoa đến nhà động viên rồi lại tất tả lên phòng GD-ĐT xin quyết giữ một người có “H” như chị ở lại trường, lại được các phụ huynh giúp đỡ, tạo điều kiện lá đơn xin việc của chị Thu Hà đã được rút lại.
Ngoài việc hoàn thành tốt công việc chuyên môn, chị Thu Hà còn tích cực tham gia các hoạt động xã hội nhằm giảm thiểu bớt nguy cơ lây nhiễm từ những người có H. Chị chủ động ghi tên mình tham gia vào Câu lạc bộ “Vì ngày mai tươi sáng” dành cho những người nhiễm HIV ở trung tâm phòng chống HIV/AIDS của Hà Tĩnh.
6 năm đã qua từ ngày biết mình có “H”, chị thấy mình là người may mắn khi sức khỏe vẫn tốt dù vẫn phải dùng thuốc điều trị thường xuyên. Người mẹ ấy phấn khởi cho biết cô con gái của chị giờ đã được 9 tuổi, cháu đã lên lớp 4 ngoan ngoãn, vâng lời.
Công việc dạy học cả ngày, bận bịu với “đàn con” ở trường nên chị phải gửi con nhờ ông bà nội cháu chăm sóc. Những ngày cuối tuần mẹ con mới có thời gian bên nhau nhiều hơn.
- Văn Chung
0 nhận xét:
Đăng nhận xét