Quần thể di tích cố đô Huế

Huế ở trong vùng đất hẹp, ít được thiên nhiên ưu đãi. Nắng mưa khắc nghiệt, chiến tranh liên miên. Trong quá trình hình thành, ngoài cư dân bản địa xứ Huế còn có cư dân tiền trú từ Bắc vào, từ Nam ra và cư dân miền biển lên và cả từ trên miền cao xuống.

Thắng cảnh Vịnh Hạ Long

Với diện tích 1553km2; 1969 hòn đảo chạy dài theo bờ biển Quảng Ninh,Vịnh Hạ Long chứa đựng nhiều giá trị ngoại hạng, quốc tế, mang tính toàn cầu trơng đó nổi bật là hai giá trị cảnh quan, địa chất địa mạo đã được Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa thế giới (UNESCO) hai lần tôn vinh là Di sản thiên nhiên thế giới (Lần 1 vào năm 1994, Lần 2 vào năm 2000).

Ý nghĩa các biểu tượng trong lễ Giáng Sinh

Ở giáo đường nào cũng có ngôi sao, cây thông Noel... Vậy bạn đã biết hết ý nghĩa của các biểu tượng trong lễ mừng Chúa sinh ra đời chưa?

TRƯỜNG MẦM NON CÔNG DÂN TOÀN CẦU UNETKid's

Trường Mầm non Công dân Toàn cầu (UNETKid’s) đã chính thức khai trương đi vào hoạt động dưới sự bảo trợ, quản lý và điều hành bởi Trung tâm thông tin UNESCO - Liên hiệp các hội UNESCO Việt Nam.

Giới thiệu Tạp chí Ngày Nay

Tạp chí Ngày Nay là cơ quan ngôn luận chính thức của Liên hiệp các Hội UNESCO Việt Nam, tạp chí có nhiệm vụ tạo ra một diễn đàn tập hợp những tiếng nói chân chính của những tập thể, cá nhân có tâm huyết với sự phát triển của sự nghiệp Văn hóa, Giáo dục, Khoa học và Thông tin của đất nước theo đường lối của Đảng, chính sách của Nhà nước, với những mục tiêu tiến bộ của tổ chức UNESCO đề ra mà Việt Nam là một thành viên.

Radio Ngay Nay Online

Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2011

MERRY CHRISTMAS & HAPPY NEW YEAR 2012


Chúc mừng bạn đọc Blog Tạp chí Ngày Nay, các bạn hãy click vào đây để nhận quà chúc giáng sinh nhé:

Chúc mừng Giáng sinh an lành

Giáng sinh lại về. Chúc cho ai đó được hạnh phúc bên nửa yêu thương! Chúc cho ai đó còn cô đơn sẽ tìm thấy một bờ vai chia sẻ! Chúc cho ai đó sẽ tìm lại được nhau sau những tháng ngày xa cách! Chúc cho ngày Giáng sinh tràn đầy niềm vui; hạnh phúc vừa đủ và bình yên thật nhiều! Không chỉ là nụ cười mà đôi khi những giọt nước mắt cũng là niềm hạnh phúc; không có tình yêu nào là vĩnh cửu, chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu, chúc cho ai đó sẽ giữ được những giây phút ấy suốt cả cuộc đời! MERRY CHRISTMAS ... 


Nghe Radio Online:



(Blog Radio) Có thể bạn đang tràn ngập trong hạnh phúc, đang tận hưởng cuộc sống đủ đầy nhưng đừng quên, ở bên cạnh chúng ta vẫn có những trái tim cần được sưởi ấm và chia sẻ. Vậy tại sao chúng ta không dành Blog Radio hôm nay để cùng chia sẻ với những tâm hồn cô đơn trong đêm Giáng Sinh nhỉ?
Blog Radio mời bạn nghe bài viết Noel một mình của Blogger Gấu đại ka.
Blog Radio 5: Noel mot minh

Hôm nay em ra đường, vẫn một mình, thích lắm cảm giác được lang thang ngoài đường ấy… gió đêm lùa vào tóc em, đùa nghịch làm cho mái tóc tung bay rối bời… gió đêm mơn man trên má, trên mắt, trên môi em… mát rượi.
Trời miền Nam mấy hôm nay lạnh lắm! Mỗi khi sắp Noel bao giờ trời cũng lạnh như thế này và Noel năm nay chắc em lại một mình lang thang ngoài đường ngắm người, ngắm xe qua lại một mình…
Em lang thang một cách vô định trên đường, từng vòng bánh xe cứ lăn đều đều đưa em đi qua từng ngõ ngách, đi qua từng con đường quen thuộc hằng ngày em vẫn đi…
Gió…
Tay lái em loạng choạng, mắt chợt em cay xè, chẳng biết vì gió đêm hay vì một điều gì khác…
Lạnh…
À không, phải nói là lạnh tê tái mới đúng!
Lạnh lắm ấy, cái áo vải mỏng manh không đủ giữ cho em ấm trong một buổi tối như thế này! Bâng quơ nhìn trên đường, xung quanh em ai cũng có cặp có đôi, tay trong tay, ấm áp… chỉ có em là một mình!
Tăng ga lên thật nhanh nhằm tránh những con người hạnh phúc ấy, em rẽ vào một ngõ nhỏ thật nhỏ, luồn lách mong về nhà thật nhanh… nhưng sao vòng bánh xe lại đưa em ra con đường ấy… con đường kỷ niệm của ngày xưa… Và rồi anh ùa về, tràn ngập trong từng suy nghĩ, trong từng hơi thở của em.
Cứ ngỡ rằng thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, cứ ngỡ rằng em đã để lạc mất anh đâu đó trong ký ức xa xăm mà giờ đây, chỉ là một cơn gió lạnh, chỉ là một nỗi cô đơn trong ý nghĩ cũng đã mang anh về lại bên em. Ý nghĩ mang anh về gần thật gần bên em cũng đủ cho em cảm nhận được chút hơi ấm trong trời lạnh dù chỉ là hơi ấm trong ký ức xa xưa…
Hình ảnh: Deviantart
Hình ảnh: Deviantart
Cũng chẳng biết từ bao giờ mình xa nhau anh nhỉ? Có lẽ là từ lúc anh đi về một nơi xa xôi, xa em, xa cả những góc phố những con đường thân quen, những tin nhắn yêu thương, những cuộc nói chuyện nối liền hai đầu đất nước dần vơi đi. Anh và em bị cuốn theo dòng xoáy của cuộc đời để rồi khi giật mình nhận ra thì mình đã mất nhau, không một lời chia tay, không một lời giải thích. Chúng ta im lặng và bước dần ra khỏi cuộc đời nhau…
Một khoảng thời gian dài em chống chếnh, bước đi hụt hẫng giữa đời….vẫn nghĩ về anh thật nhiều. Rồi một ngày, trong giấc mơ em gặp anh cùng một ai đó thật xinh tươi trên đường phố Hà Nội, trong mơ em thấy chị ấy đang hếch mũi lên ngửi mùi hương hoa sữa nồng nàn quấn quít trong gió trong vòng tay của anh và em… em là một cơn gió vô tình lướt ngang qua hai người để rồi giật mình tỉnh giấc, mắt em nhòe nước và lưng áo ướt lạnh mồ hôi…
Em vốn là một đứa thích đọc truyện cổ tích và em tin vào cổ tích, tin vào những kết thúc có hậu của nó. Em nhìn đời, nhìn người qua lăng kính màu hồng, em sợ, sợ những đoạn kết buồn… Thế mà em đã phải đối mặt với nó một mình và phải giả vờ mạnh mẽ!
Cơn gió kéo lạnh bất chợt kéo em trở về hiện tại.
Là em một mình, vẫn một mình… trái tim em đã nhận ra đâu là ranh giới cho một tình yêu… nhận ra như thế nào là yêu là thương là đau khổ.
Noel sắp tới… Em sẽ một mình ra đường vì biết rằng ở cách em 1735km (cứ tạm gọi vậy nhé) có một người cũng đang ngoài đường… hạnh phúc...
Blog Radio theo Blog Gấu đại ka
Tác giả bài viết
Tác giả bài viết
Theo Webxaydung

Về tác giả Blog Gấu đại ka: Một chiếc lá có thể rời cành vì cơn gió...Một ngôi sao có
 thể vụt tắt vì mây đêm...Một vạt nắng có thể dịu dàng vì hoàng hôn...Một trái tim có thể ngừng nhịp vì yêu thương...Mọi thứ có thể bắt đầu và mọi thứ có thể sẽ kết thúc...

CEO Facebook đến Việt Nam

Nguồn tin của VnExpress xác nhận, Mark đang ở một khách sạn 5 sao của Hà Nội. Anh Trung, làm việc tại gian hàng điện thoại Vertu, cho hay Zuckerberg cùng bạn gái đã vào thăm cửa hàng. Tuy nhiên, vệ sĩ của tỷ phú trẻ nước Mỹ từ chối cho người hâm mộ chụp ảnh.

Zuckerberg được cấp visa vào ngày 16/12 với thời hạn 2 tuần. Ông Huỳnh Kim Tước, đại diện Facebook Việt Nam, cho hay thông tin về chuyến đi của CEO này không được thông báo trước.
Mark Zuckerberg và bạn gái.
Mark Zuckerberg và bạn gái. Ảnh: BI.
Mark Zuckerberg là một trong hai tỷ phú trẻ nhất nước Mỹ và được tạp chí danh tiếng Time (Mỹ) bình chọn là Nhân vật của năm 2010. Năm 2011, Facebook đạt 800 triệu thành viên và thu về 4,3 tỷ USD, gấp hơn hai lần doanh thu năm ngoái.
Zuckerberg sinh năm 1984 ở Ferry, New York (Mỹ), có bố là nha sĩ, mẹ là nhà tâm lý học và có 3 chị gái. Anh gặp bạn gái Priscilla Chan tại một bữa tiệc ở Đại học Harvard cách đây 8 năm từ trước khi ý tưởng về Facebook hình thành. Hiện họ sống cùng nhau ở Palo Alto.
Đầu tháng này, Chan đã cập nhật hồ sơ Facebook của mình và gọi Zuckerberg là "bạn đời". Hành động này khiến nhiều người tin cặp đôi này sẽ sớm tiến đến hôn nhân vì Chan rất nguyên tắc trong quan hệ với Mark. Cô nổi tiếng vì bắt anh này ký vào bản cam kết trước khi chuyển đến sống cùng vào năm 2007. Trong "bản hợp đồng" đó có yêu cầu: "Một cuộc hẹn mỗi tuần, tối thiểu 100 phút riêng tư, không diễn ra tại nhà Mark và càng không phải ở trụ sở Facebook".
Châu An

Theo VnExpress


Steve Jobs nhận giải thưởng âm nhạc danh giá Grammy

teve Jobs nhận giải thưởng âm nhạc danh giá Grammy 
Với những đóng góp to lớn cho thế giới nhạc số, Steve Jobs xứng đáng nhận giải thưởng Grammy lần thứ 22 - Ảnh: Reuters
(TNO) Ban tổ chức giải thưởng âm nhạc Grammy lần thứ 22 đã quyết định trao giải Trustess Award cho "phù thủy" Steve Jobs, cố giám đốc điều hành Apple.
Theo Mercury News, thông tin này vừa được Viện hàn lâm âm nhạc Hoa Kỳ, ban tổ chức giải thưởng Grammy, và Hiệp hội ghi âm Hoa Kỳ công bố vào đêm 21.12.2011 (giờ địa phương).
Theo ban tổ chức, Steve Jobs hoàn toàn xứng đáng được vinh danh khi các sản phẩm máy nghe nhạc iPod, điện thoại thông minh iPhone và dịch vụ nhạc trực tuyến iTunes của Apple đã góp phần tạo nên những trào lưu thưởng thức nhạc số mới trên thiết bị động.
Giải thưởng Trustees Award được trao tặng cho cá nhân, tổ chức không tham gia trực tiếp vào lĩnh vực âm nhạc nhưng vẫn có những đóng góp quan trọng, thúc đẩy sự phát triển chung cho toàn ngành âm nhạc.
"Steve Jobs và Apple đã hoàn toàn làm thay đổi ngành công nghiệp âm nhạc của chúng ta trong vài năm trở lại đây với iPod và dịch vụ iTunes Music Store", ông Neil Portnow, một thành viên ban tổ chức Grammy lần thứ 22 cho biết.
An Huy
Theo Thanhnien

Thứ Tư, 21 tháng 12, 2011

Khoa Quốc tế nhận Kỷ niệm chương “Vì sự nghiệp Văn hóa – Giáo dục UNESCO”

Ngày 18/8/2011, Liên hiệp các Hội UNESCO Thế giới (WFUCA) đã trao tặng Khoa Quốc tế - Đại học Quốc gia Hà Nội Kỷ niệm chương “Vì sự nghiệp Văn hoá – Giáo dục”, trao tặng GS. TSKH Nguyễn Trọng Do, Chủ nhiệm Khoa Quốc tế, Kỷ niệm chương “Nhà quản lý giỏi”. Buổi lễ trao tặng Kỷ niệm chương diễn ra trang trọng với sự tham dự của nhiều quan khách trong nước và quốc tế tại Grand Plaza, Trần Duy Hưng, Hà Nội.
 
 
GS. TSKH. Nguyễn Trọng Do nhận Kỷ niệm chương “Nhà quản lý giỏi”.
 
 
Khoa Quốc tế - ĐHQGHN được trao tặng Kỷ niệm chương “Vì sự nghiệp Văn hóa – Giáo dục UNESCO”.
 
Lễ trao tặng Kỷ niệm chương “Vì sự nghiệp Văn hóa – Giáo dục UNESCO” và “Nhà quản lý giỏi” nằm trong chuỗi hoạt động của Đại hội Thế giới lần thứ 8 của Liên hiệp các Hội UNESCO Thế giới (WFUCA) và Lễ kỷ niệm 30 năm thành lập Liên hiệp UNESCO Thế giới tại Hà Nội. Ngoài chương trình trao tặng Kỷ niệm chương, một số hoạt động văn hóa cũng được tổ chức bên lề Đại hội nhằm tuyên truyền cho các nội dung UNESCO và góp phần quảng bá về những giá trị văn hóa của Việt Nam với bạn bè quốc tế, bao gồm: đại nhạc hội quốc tế, triển lãm các thành tựu văn hóa, khoa học, giáo dục của Việt Nam và diễn đàn giới thiệu thông tin dành cho các doanh nghiệp đầu tư cho các dự án về văn hóa, khoa học và giáo dục.

Giáo dục - Môi trường vì sự phát triển bền vững: "Our future begins today"

Phát triển bền vững là xu thế chung mà toàn nhân loại đang nỗ lực hướng tới. Mục tiêu tổng quát của phát triển bền vững là đạt được sự đầy đủ về vật chất, sự giàu có về tinh thần và văn hóa, sự bình đẳng của các công dân và sự đồng thuận của xã hội, sự hài hòa giữa con người và tự nhiên. Bên cạnh đó, sự phát triển này phải kết hợp chặt chẽ, hợp lý, hài hòa được ba mặt là phát triển kinh tế, phát triển xã hội và bảo vệ môi trường.

Nắm bắt được xu thế thời đại này, Tạp chí Ngày Nay phối hợp với Đại sứ quán New Zealand và Câu lạc Bộ UNESCO Vũ nghệ Thanh Thiếu niên tổ chức sự kiện “Our Future begins today - Tương lai bắt đầu từ ngày hôm nay”, một chương trình giáo dục – môi trường vì sự phát triển bền vững.

Chương trình hứa hẹn sẽ thu hút được đông đảo sự chú ý của người dân Hà Nội thông qua các hoạt động hội thảo, đạp xe vì môi trường và các hoạt động khác.




---------------------------------

Chương trình dự kiến:

1. Hội thảo về Giáo dục và Môi trường tại New Zealand với sự tham gia của Đại sứ quán New Zealand tại Hà Nội. Tạp chí Ngày Nay và Đại sứ quán sẽ dành tặng những phần quà cho sinh viên có câu hỏi xuất sắc tại buổi hội thảo.

Ngôn ngữ: tiếng Anh

Đối với quý vị muốn tham dự hội thảo, vui lòng gửi thông tin cá nhân theo nội dung sau về hòm thư: hoa.hani@unet.vn
- Họ và tên:
- Ngày sinh:
- Số điện thoại:
- Trường/ công ty:
- Lí do muốn tham dự hội thảo:

2. Roadshow vì Môi trường.

Đạp xe quanh một số tuyến phố lớn tại Hà Nội.

3. Chụp ảnh với topic "Thay đổi - CHANGE" hưởng ứng Diễn đàn Thế giới Thanh niên UNESCO 2011.(Xem ảnh trên)

Mọi ảnh tham dự vui lòng gửi về hòm thư: lannguyen@unet.vn
...

Mọi thông tin chi tiết sẽ được cập nhật trong thời gian gần nhất.

...

Mọi chi tiết thông tin tham gia tài trợ và sự kiện xin liên hệ:

1. Ms Hoa
Mobile: 098 794 6840
Email: hoa.hani@unet.vn

2. Ms Lan
Mobile: 090 458 7832
Email: lannguyen@unet.vn

Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011

Say nắng mùa đông



Blog Việt - Căn phòng trọ chật cứng đồ đạc bỗng trở nên rộng rãi khi vắng những câu chuyện không đầu không cuối của con bạn cùng phòng. Nó về quê từ hôm qua. Còn tôi ở lại để có thể tập trung học cho 3 bài kiểm tra giữa kì vào tuần sau. Cái ban công của phòng tôi lộng gió, người ta vẫn đi ngoài đường rộn rã, ở cái thời điểm gần 10h đêm. Thành phố là thế, cái khí trời về đêm luôn có sức hút kì lạ với những con người đã quá bận bịu với những toan tính ban ngày. Những chiếc ôm trở nên chặt hơn trong cái se lạnh đầu đông, vài cái nắm tay của những cặp đôi đi bộ, những tiếng nói cười không ngớt... Tôi chợt nghĩ đến Minh, giờ này hẳn anh vẫn đang miệt mài với những bản vẽ. Công việc của một sinh viên năm cuối chồng chéo cùng những mối quan hệ có thể cần dùng trong vài tháng tới khiến chúng tôi dành ít thời gian cho nhau hơn, cả trực tiếp và gián tiếp.

Buổi chiều, khi lang thang cùng cô bạn thân từ thuở cấp 3, tôi đã tìm thấy một chiếc thiệp in hình một chú bọ rùa đang tập tành nấu nướng với mục đích vô cùng ngọt ngào, điều mà tôi không nói ra hẳn bạn cũng rõ. Tôi nghĩ ngay đến Minh. Đã rất lâu rồi tôi không còn giữ thói quen tặng anh những món đồ nhỏ xinh những khi nổi hứng. Phải, đã từ rất lâu rồi. Tôi trả tiền chiếc thiệp và háo hức mua thêm hai chiếc kẹp giấy đôi thật xinh cho cả hai. Điện thoại rộn rã khúc hát “Nếu như anh đến” của Văn Mai Hương.
- A lô, anh ạ! Em đang đi cùng bạn. Em qua chỗ anh bây giờ đây!
Đầu giây bên kia ngập ngừng một lúc rồi nói nhanh:
- Đợi em sang đây lâu lắm, anh ra ngoài với bạn đây. Em đi shopping xong nhớ về sớm. Yêu em!
Tôi chỉ kịp nói một tiếng "Vâng" trước khi nghe hàng dài những âm thanh tút tút. Tôi thuộc dạng người nổi hứng nhanh nhưng mất hứng còn nhanh hơn. Và chưa cần đến một giây, tôi đã biết chắc chiếc thiệp ấy sẽ được mang về và trân trọng cất vào ngăn kéo tủ, vô thời hạn...
211_1.jpg
Ảnh minh họa
Dòng suy nghĩ về Minh bị ngắt quãng bởi tin nhắn đến từ số máy được lưu dưới mật danh “August”. Một tin nhắn dài hơn bình thường. Mỗi câu là một mẩu chuyện vụn vặt. Tôi chờ mong chúng, gần như mỗi ngày. Đã hơn một tháng kể từ chuyến du lịch tới Đà Nẵng của tòa soạn báo nơi tôi làm part time, và hơn một tuần kể từ lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau, qua mail và tin nhắn.
Đó là một chàng trai kì lạ. Không add nick yahoo hay facebook tôi, nhưng luôn ra vẻ biết mọi thứ tôi cập nhật trên những mạng xã hội ấy. Anh quan sát tôi, một cách âm thầm và lặng lẽ, dõi theo tôi theo cách của riêng anh. Chúng tôi thường nhắn tin trò chuyện rất muộn, những tin nhắn nối liền quãng đường mấy trăm km. Đôi khi tôi tự hỏi anh nhắn tin cho tôi với tư cách anh trai, bạn bè, hay hơn thế nữa? Những mối quan hệ bình thường đâu khiến người ta có thói quen tìm đến nhau vào giữa đêm, thời điểm lòng mềm yếu, nỗi buồn dễ xâm chiếm. Nhưng tôi lặng im, đón nhận những tin nhắn của anh với sự khấp khởi, hồi hộp, và âu lo. Trong cuộc sống này, không phải biết quá rõ một điều gì đó cũng là một điều tốt, lắm khi, nó còn giết chết quá nhiều mối quan hệ lẽ ra có thể tiến xa hơn.
Có lần, ngồi trò chuyện bên Minh trong một quán cà phê đầy gió, tôi để lòng mình trôi theo tiếng nhạc du dương của một cây đàn piano ở một góc nhỏ trong quán.
- Anh này, hình như em say nắng rồi!
Minh hơi giật mình, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh như anh vốn thế. Anh vuốt ve mái tóc ngắn và rối của tôi. Anh ậm ừ cho qua chuyện, nói rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
- Trời sắp sang đông, em sẽ chẳng còn đủ nắng để mà cảm nữa cưng ạ!
Sự vô tư ấy của Minh, là anh hiểu rằng tôi yêu anh quá nên chưa từng nghĩ rằng tôi có thể thích một ai đó khác, hay vì anh yêu tôi chẳng đủ để ghen lấy một lần? Tôi nghĩ thầm trong bụng, không biết nên vui hay buồn. Tôi ghé sát người vào cửa sổ, ngắm nhìn những hạt mưa đầu đông. Những người trên phố rảo bước với thái độ khó chịu lộ rõ. Lòng tôi là một mớ hỗn độn chẳng thể sắp đặt. Vậy mà Minh thốt ra từ ổn trong sự thờ ơ cố hữu. Liệu rằng mọi chuyện có thể ổn không, khi mà 1 tháng trước, nơi Đà Nẵng đầy nắng và gió, tôi vô tình thấy ánh mắt mình rơi vào khoảng trống trong mắt của một người xa lạ. Hai cái nhìn chạm nhau trong khoảnh khắc, nhưng đủ để ta biết rằng, trong mắt người đó, đã có hình bóng của ta. Và trong ta, con người xa lạ đó đã trở thành trung tâm chú ý suốt những ngày ở còn lại ở Đà Nẵng.
211_3.JPG
Ảnh minh họa
Quỳnh
Đó là một cô bé xinh xắn và dễ thương, ít hơn tôi và Khôi 2 tuổi. Tiếng cười trong vắt cùng chất giọng lạ tai của người miền Bắc đã khiến tôi dành rất nhiều tình cảm cho cô bé ấy, một cộng tác viên làm việc bán thời gian ở tòa soạn mà chúng tôi làm việc, từ xa. Dù không mấy chú ý, nhưng tôi vẫn có thể dễ dàng nhận ra cô bé ấy luôn hướng về Khôi bằng ánh mắt, rất..., nói thế nào nhỉ, ừ, rất không bình thường. Có nét gì đó gần như tò mò, cũng không hẳn, có chút hồi hộp, phấp phỏng. Giống như tôi, của hơn 6 năm trước, khi thầm yêu Khôi. Không ít người ngưỡng mộ tình yêu của chúng tôi. Không phải giữa chúng tôi không có sóng gió, không phải không có những lúc yếu lòng mà thành ra chán nản với tình yêu, nhưng suy nghĩ trong hai đứa đủ chín để cùng nhau gìn giữ một mối quan hệ. Thỉnh thoảng, tôi nghĩ, chúng tôi chưa cưới xin, nhưng cách chúng tôi ràng buộc nhau bằng những cố gắng, bằng con số 6 năm tuy không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, khiến tôi nghĩ rằng phải chăng tình yêu này chỉ còn là trách nhiệm?
Bữa trước, tôi tình cờ đọc được những tin nhắn của anh với cô bé miền Bắc ấy. Những câu chuyện bắt đầu rất muộn và kết thúc trong những sự nuối tiếc và hẹn gặp lại. Trong lòng tôi là một nỗi sợ hãi mơ hồ. Hai người đó chỉ gặp nhau trong vài ngày ngắn ngủi. Tại sao có thể có nhiều thứ để nói về nhau đến vậy? Tôi ở cạnh Khôi gần như mỗi ngày, khoảng cách về địa lý khiến tôi an tâm phần nào, nhưng những cái nhìn khác lạ của cô bé ấy, sự hồ hởi sẻ chia từ người yêu tôi thì sao? Cái quái gì đang xảy ra thế này? Tôi vờ hỏi xin Khôi nick của cô bé đó và cũng giả vờ tình cờ vào hỏi chuyện cô nhóc về những bài viết trên trang web theoyeucau.com, nơi mà cô bé thường cùng CLB của mình thu âm các chương trình về tình yêu. Cô bé hồn nhiên trả lời tôi, là thực sự cô bé ngây thơ không biết mình đang dần phá hỏng hạnh phúc của tôi, hay tại mọi thứ chẳng phức tạp như tôi đã nghĩ?
- Vâng, em thích anh Khôi chị ạ!
Cô bé đã thừa nhận với tôi như thế khi tôi cố gặng hỏi trong sự bực tức khó chịu. Tôi không nhớ chính xác mình đã nói những gì, hình như là rất nhiều, những mẩu giáo huấn ngắn gọn, những lời nhắc nhở về thực tại của cả cô bé và Khôi. Cô bé bình tĩnh đón nhận những điều đó mà không hề tỏ ý phàn nàn.
- Em biết là không nên, nhưng em không thể kiểm soát được tình cảm của mình khi anh ấy nói chuyện. Em xin lỗi nếu em làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người.
- Người yêu em có biết chuyện này không?
- Có chị ạ!
- Chắc phải rộng lượng lắm em nhỉ! – tôi nói, vẻ châm biếm không giấu giếm.
Cửa sổ bên kia im lìm một lúc, rồi đột ngột lên tiếng:
- Em hứa sẽ không nói chuyện với anh ấy nữa đâu chị ạ. Nên chị đừng lo lắng quá nhé! Thực sự em rất ngưỡng mộ tình yêu của hai anh chị. Chúc hai người hạnh phúc nhé!
Tôi chưa kịp nói gì, thì cô nhóc đã out. Hoặc để ở chế độ ẩn, tôi không rõ. Chỉ biết những ngày sau đó, tôi cũng không còn thấy nick cô sáng đèn. Tôi tin tưởng vào lời hứa đó của cô bé đến mức lòng tôi như đã dịu đi một nỗi lo rất lớn.
211_2.jpg
Ảnh minh họa
Khôi
Quỳnh đã nói chuyện với Trang, tôi có thể chắc chắn điều đó, và đoán được những điều gì họ đã nói với nhau. Giữa tôi và Quỳnh là sự gắn bó dài lâu trong suốt 6 năm trời, quá nhiều kỉ niệm và không ít nhạt nhòa. Nhưng chuyện đó đâu quan trọng bằng việc, giây phút này, chúng tôi vẫn luôn đứng cạnh nhau, và yêu nhau. Không còn nữa khoảng thời gian vồn vã yêu nhau như có thần chết đuổi sau lưng, không còn nữa những trò lãng mạn sến sến nghĩ ra để làm nhau cảm động rụng tim. Mọi thứ cứ nhạt nhòa theo đúng quy luật của tự nhiên. Là bởi tôi thấy nhạt hay mùa thu đã đổ màu tàn úa lên mọi thứ, chẳng ngoại trừ tình yêu của chúng tôi?
Tôi thích nghe giọng của Trang trên trang web yêu thích mỗi buổi đêm về. Giọng của cô trầm ấm tựa như đã lắng đọng rất nhiều điều xa xôi chẳng thể nào chạm tới, trái ngược hoàn toàn với những tiếng cười giòn tan của cô gái luôn rực rỡ chào đón mọi người. Trang không xinh, Trang có vóc người nhỏ bé của một cô nhóc học sinh trung học, dù đã là sinh viên đại học năm thứ 2. Tôi không hiểu nhiều về cô bé để phán xét bất kì điều gì về cô. Duy có ánh mắt cô, là tôi biết, chúng luôn dõi theo tôi, ngay cả khi chuỗi ngày nghỉ mát của cơ quan cô bé kết thúc.
Lịch học và làm thêm ban ngày của tôi không quá bận, nhưng tôi lại thích tự tạo cho mình nhắn tin cho cô bé vào buổi đêm. Tôi không quan tâm cô nhóc có người yêu chưa, cũng không thực sự muốn biết. Tôi chỉ muốn nhắn tin để được nghe cô nhóc tíu tít kể điều gì đó, để tượng tượng ra cái điệu thỉnh thoảng lấy ngón tay đặt ngang mũi và kéo kéo rất lạ kì. Dù không thừa nhận, nhưng rõ ràng cô nhóc đó đã chiếm một phần không hề nhỏ trong tôi. Những hiểu biết ít ỏi về cô càng làm tăng thêm nỗi tò mò. Sự ngăn cách và hàng ngàn ý nghĩ rằng tôi sẽ không thể yêu cô bé đó càng thôi thúc ý muốn nói chuyện với cô bé đó của tôi.
Nhưng tôi chắc chắn một điều, tôi là một thằng con trai thực sự ích kỉ. Tôi chẳng thể hiểu rõ tình cảm của mình. Tôi đặt chính bản thân mình và cô nhóc vào trạng thái chênh vênh giữa rất nhiều nỗi hoang hoải không thể gọi tên. Để rồi khiến cô nhóc phải rơi vào tình cảnh khó xử khi Quỳnh phát hiện ra những tin nhắn trong điện thoại. Quỳnh là một cô gái có đầu óc, cô chưa từng cư xử thiếu suy nghĩ, ngay cả trong những trường hợp mất bình tĩnh nhất. Tôi tin cô sẽ không làm điều gì quá ngu ngốc. Xuất hiện trong tôi lúc bấy giờ không phải là cảm giác sợ hãi của một con mèo đi ăn vụng, mà là sự lo lắng cho Trang. Tôi hiểu mình yêu cô ấy, một thứ tình cảm bất ngờ nhưng không hề mong manh. Tôi thích cách cô ấy nói chuyện hồ hởi với những người dân quê tôi, tựa hồ như cô đã thuộc về nơi này, hoặc ít nhất một phần trong cô thuộc về nơi đây. Tôi thích cách cô lăng xăng đi chụp ảnh lấy tin viết bài nhưng lại rồi trầm ngâm ngắm nhìn biển động để tìm kiếm ý tưởng cho một truyện ngắn nào đó. Nhưng tất cả điều đó, đâu thể thay đổi được điều gì? Khoảng cách địa lý? Một mối quan hệ ràng buộc? Sự hèn nhát trong tôi?
Tôi lặng lẽ đứng ngoài cuộc nói chuyện của hai cô gái đó, như cách tôi đã câm lặng theo dõi Trang. Và chỉ có thế. Tình cảm tôi dành cho Trang không mong manh, nó sóng sánh tựa giọt nắng chiều trên những bãi biển mùa lộng gió, nhưng đông đã về và rút hết ngay cả những hạt nắng hanh hao. Mọi thứ trở nên mơ hồ, nỗi lo âu về một tương lai bất định khiến tôi lăn tăn! Đánh đổi hạnh phúc 6 năm lấy một đoạn tình cảm nồng nàn nhưng có thể chẳng đi đến đâu? Tôi suy nghĩ, tôi trăn trở, nhưng rồi tôi quyết định đầu hàng sự hèn hạ của thằng đàn ông với nhiều toan tính trong mình. Trang nhắn những tin nhắn cuối, em nhắc nhiều tới từ lần cuối cùng và kết thúc. Và tôi biết, mọi thứ sẽ phải khép lại, mãi mãi...
20850860-images1795146_thu-26-by_Eclipse_Awa.jpg
Ảnh minh họa
Trang
Tôi nói chuyện với hai người đó trong cùng một buổi tối. Cách nhau vài tiếng, nhưng nội dung không có điều gì thực sự khác. Là những mệnh lệnh ngầm đòi hỏi tất cả phải được chôn dấu, một cách tự nguyện. Bởi chỉ có như thế, nó mới không bao giờ bị đào xới thêm một lần nào nữa. Khôi là của người ta. Anh chưa từng thuộc về tôi, theo mọi nghĩa. Anh thuộc về Đà Nẵng đầy nắng và gió, thuộc về con người luôn rất mực yêu thương anh, dẫu tình yêu đó có thể chẳng đủ để níu giữ anh trong thời điểm này. Cũng giống như tôi, Khôi day dứt về tương lai, lo lắng về mối tình 6 năm có lẻ của anh và không đủ dũng cảm để bước sang một thế giới khác. Tôi không trách anh, không hề, bởi ngay chính bản thân tôi, cũng hiểu rằng không dễ để một sự thay đổi lớn có thể diễn ra, trên thực tế chứ không phải lời nói. Đôi khi người ta phải từ bỏ một người mà mình thương yêu để có thể bảo vệ điều mình yêu thương ấy. Tôi muốn gìn giữ mãi những xúc cảm đó, những niềm rạo rực tôi đã có khi nghĩ về anh. Tôi nhắn tin cho anh, như một lời kết thúc, nhắn nhủ mùa đông đến và cơn say nắng rồi sẽ được chữa lành. Tôi mỉm cười, lòng bình yên đến lạ. Tôi vào phần soạn tin nhắn, bấm ngay số đầu tiên hiện ra trong đầu, nhắn vội vài dòng ngắn ngủi.
“Anh à, em đi xa mãi, rồi cũng sẽ về với anh thôi, anh nhỉ”
Hẳn Minh sẽ bất ngờ lắm, anh yêu tôi một cách bình yên và bằng lòng với tình yêu không nhiều sóng gió. Nên anh sẽ không thể hiểu được những tâm trạng khó lý giải đang diễn ra trong tôi lúc này. Nhưng có hề gì, chỉ cần tôi biết rằng, ở cách tôi chưa tới 20km, anh vẫn đang yêu tôi, không ồ ạt nhưng đủ nhiều để níu tôi quay về.
Gió mùa lùa ngoài khung cửa. Giật mình, thèm một cái ôm…
        Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của thính giả Keil Dung


Theo BlogViet

17 tầng văn hóa Hoàng thành

(TT&VH) - Như TT&VH đã phản ánh trong số báo trước, cuộc khai quật “chữa cháy” 200m2 tại nút giao thông Văn Cao đã thu được những kết quả bước đầu. Thông tin mà chúng tôi mới có được cho hay tại đây đã phát hiện mảng tường thành dày tới 17 lớp văn hóa… Những hiện vật thu được cũng mở ra cơ hội nghiên cứu Hoàng thành Thăng Long.

Xét theo thực địa và đối chiếu với bản đồ cổ thì địa điểm khai quật chính là một đoạn Hoàng thành chạy theo hướng Đông Tây nằm ở đường Hoàng Hoa Thám, phía Tây Bắc của Hoàng thành Thăng Long thời cổ.

Đối chiếu với bản đồ Hồng Đức, địa điểm khai quật là một điểm nằm ở phía Bắc (gần phía Tây Bắc) của thành Thăng Long thời Lê Thánh Tông. Đó là Hoàng thành Thăng Long thời Lê Sơ.

Lũy thành hoặc đê bao rất lớn và kiên cố

Do khai quật chữa cháy nên địa tầng khai quật khá phức tạp. Khu vực hố trước khi khai quật chia thành hai phần: phần cao là đường Hoàng Hoa Thám với lớp mặt nhựa đường phủ lên trên. Phần thấp có nhiều móng nhà hiện đại mới được phá dỡ ở phía Bắc và  rác bê tông ở phía Nam. Vì vậy, các nhà nghiên cứu đã  phải tiến hành thi công cơ giới để phá vỡ những công trình này rồi mới tiến hành đào khảo cổ được.

Di tích địa rất dày, tới 7,4m. Dựa vào cấu tạo các lớp đất cùng các di vật phát hiện được, có thể chia địa tầng thành 17 lớp văn hóa. Trong đó, tính từ trên xuống, lớp văn hóa thứ 15 là lớp di chỉ cư trú. Trong tầng văn hóa này, phát hiện được than tro và mùn hữu cơ, các tàn tích thức ăn được thải ra như vỏ trai hến nước ngọt hoặc vỏ hàu biển. Tầng văn hóa này còn có nhiều phế thải gạch ngói vỡ màu đỏ, gốm sứ, bao nung, bát đựng men thuộc giai đoạn Lý - Trần.

17 tầng văn hóa của đoạn thành

Việc hình thành nhiều lớp đất cho thấy có nhiều loại hình di tích khác nhau như đất đắp thành, nền lò nung gốm, các dải đất cao ven sông…

14 lớp văn hóa đầu tiên cho thấy đây là các loại đất đắp lũy thành vì các lớp đất đều có xu hướng tạo đỉnh ở giữa, hai bên sườn vắt chéo tạo thế vững chắc. Những lớp đất này có nhiều nguồn gốc khác nhau từ đất di chỉ, đất nền nhà kiến trúc và đất phù sa. Chúng cho thấy di tích mang tính chất của một lũy thành hoặc đê bao rất lớn và kiên cố.

Có thể đoán nhận lớp đất đắp thành này được chia thành 3 thời kỳ khác nhau. Thời kỳ thứ nhất là Lý - Trần với đất có lẫn than tro, gạch ngói vụn nhỏ thưa. Thời kỳ thứ hai là thời Lê Sơ với các lớp đất đắp chủ yếu lấy từ các khu vực sản xuất như nền lò nung phế thải lò nung gốm. Thời kỳ thứ ba cũng là thời Lê Sơ.

Những kết quả nghiên cứu tầng văn hóa cho thấy La thành thời Lý Trần và Hoàng thành thời Lê Sơ cùng được đắp trên một di chỉ cư trú lớn với tầng văn hóa dày ven sông Tô Lịch. Có thể đoán việc đắp thành lũy ban đầu dựa vào các dải đất cao ven sông.

Mặc dù vậy, tại khu vực khai quật không có dấu tích tầng văn hóa Đại La cũng như các di vật thời Đại La.

Nhiều hiện vật giống như ở di tích Hoàng thành

Đặc biệt, các nhà khảo cổ phát hiện một hố móng gia cố kiến trúc rộng 4,3m dài 12m. Lớp gia cố móng này cực kỳ kiên cố gồm 6 lớp vật liệu hỗn hợp xen lẫn 5 lớp đất sét. Trong 6 lớp gạch xen kẽ có 4 lớp phía dưới được đầm chủ yếu là gạch vồ màu đỏ xám. 2 lớp phía trên chủ yếu là bao nung và đồ gốm, có nguồn gốc từ phế phẩm của lò nung.
 
Bao nung gốm vẫn còn nguyên vẹn
Diện tích khai quật tuy hẹp nhưng đã thu được một khối lượng hiện vật hết sức phong phú. Chúng gồm các loại đồ kim loại, sứ, đồ sành, các phế phẩm của lò nung gốm và gạch ngói xây dựng với đủ các giai đoạn Lý, Trần, Lê.

Đặc biệt, những loại hình gốm sứ phát hiện ở đây đều đã thấy tại khu vực Hoàng thành Thăng Long. Đó là những đồ gốm có chữ, hoặc vẽ rồng. Những đặc điểm này cho thấy chúng là những đồ dùng được “đặt hàng”, có chất lượng rất cao dùng để biếu tặng, ban thưởng. Từ đó, có thể thấy rõ các di vật thu được có ý nghĩa rất lớn trong việc nghiên cứu di sản văn hóa Thăng Long.

Chính vì thế, theo nguồn tin từ giới nghiên cứu, tổng thể các di tích, di vật ở đây có giá trị cung cấp tư liệu phục vụ cho nghiên cứu cấu trúc Hoàng thành Thăng Long thời Lý Trần và Lê cũng như đời sống phía Tây thành Thăng Long. Trong đó rất đáng lưu ý là dấu tích của các lò sản xuất đồ gốm lớn thời Lý Trần ở khu vực này.

Dự kiến, ngay trong tuần này, sẽ có buổi báo cáo sơ bộ về tình hình khai quật. Khi đó, các cơ quan hữu quan và các nhà khoa học sẽ có cơ hội thảo luận kỹ hơn về tương lai của đoạn thành này sao cho hài hòa được mục đích bảo tồn và phát triển.

Ngữ Yên
Theo TT&VH

Thứ Hai, 19 tháng 12, 2011

Dân dã bún đậu chả cốm

Món bún giản dị nhưng không kém phần hấp dẫn; bạn có thể làm ở nhà rất nhanh gọn, không tốn nhiều thời gian với nguyên liệu dễ kiếm.
Nguyên liệu:


- 1kg bún lá

- 5 bìa đậu phụ

- 300g giò sống

- 150g cốm tươi, nếu không có cốm tươi bạn có thể thay bằng 100g cốm khô ngâm nở nhé.

- 100g mỡ gáy heo

- Mắm tôm, rau kinh giới, rau húng.



Cách làm:

Chuẩn bị nguyên liệu làm chả cốm:


Mỡ gáy heo thái miếng hạt lựu. Chần mỡ qua nước sôi. Vớt ra để ráo nước.

 

 
Trộn đều giò sống với cốm và mỡ đã chần. Thông thường giò sống đã được cho mắm đủ mặn nên món này bạn không cần nêm gia vị nữa nhé.
 
    


Viên chả thành từng viên dẹt, cho vào xửng hấp đã lót bằng lá chuối. Bạn chỉ cần hấp trong khoảng 10 phút đến khi chả chín tới ở mặt ngoài.
 

 
Cho chả vào chiên với dầu ăn đến khi vàng 2 mặt là được.

 

        
Đậu để nguyên bìa, rán vàng.

 

    
Mắm tôm pha cùng với đường, mỳ chính, chanh ớt cho vừa miệng. Khi ăn bạn có thể rưới thêm 1 thìa canh dầu ăn đang sôi vào mắm tôm nếu bạn ăn được béo. Bún lá cắt miếng vừa ăn, bày kèm với chả cốm và đậu rán vàng, chấm với mắm tôm, ăn kèm với rau kinh giới và rau húng.


Bún đậu chả cốm là món ngon dân dã thường được thưởng thức ở vỉa hè trên đường phố Hà Nội. Món bún giản dị nhưng không kém phần hấp dẫn; bạn có thể làm ở nhà rất nhanh gọn, không tốn nhiều thời gian với nguyên liệu dễ kiếm.

Từng miếng bún trắng ngần chấm với mắm tôm chanh ớt ăn kèm với đậu rán giòn vỏ, bên trong béo ngậy, chả cốm thơm lừng, thật quyến rũ. Bạn hãy thử làm món này ở nhà xem có hấp dẫn như khi ăn ngoài hàng không nhé!
 
 
Chúc các bạn thành công và ngon miệng!

Bún cá Hà Nội

Nhiều người sành ăn ở Hà Nội  quyết không chịu chọn món bún nào khác ngoài bún cá. Đặc biệt là họ nhất định vào  mấy quán đơn sơ nơi góc phố thưa người, đặt vừa đủ dăm ba cái bàn, cái ghế con con, mới chịu thưởng thức.
Hà Nội ngày cuối tuần nhè nhẹ mưa phùn. Bầu không khí ren rét, se se thật lý tưởng để người ta ngồi cùng nhau bên một gánh hàng rong ăn món gì ấm nóng. Và tôi chọn một hàng bún cá để tạt vào.
Hà Nội lạ thế. Sầm uất sôi nổi đến đâu vẫn có những ngóc, ngách những ngõ nhỏ để người ta đi tìm một chút chầm chậm bình yên. Biết bao quán ăn bề thế, hào nhoáng, nhưng những quán hàng nhỏ nhỏ xiêu xiêu nơi góc phố vẫn chẳng bao giờ vắng khách. Người ta tìm đến, một phần để thỏa thú ẩm thực đường phố và vừa để tìm kiếm những hương vị truyền thống của đất Hà thành.
"Nhà quê" mà ngon lạ
Tưởng như bún chả, bún mọc, bún thang, bún bò…có thể lấn át được cái món bún cá nghe tên hơi "nhà quê" ấy. Gọi là bún cá mà chẳng sợ tanh. Cô bán hàng mau mắn đặt lên bàn một bát bún. Chưa ăn đã nức mùi quyến rũ. Đừng vội, hãy ngắm cho đã mắt cái “tác phẩm” nhỏ kỳ công của người bán hàng. Những sợi bún quyện lấy nhau trắng ngần. Màu xanh của rau cần, của hành lá, màu nâu sầm sậm của miếng thịt cá rán kỹ, nhúng trong nước dùng loang loáng mỡ vàng ươm. Và màu đỏ của những miếng cà chua chín  mà không bị nát…Những gam màu ấy đan xen sao lại hài hòa đến thế, và sao chúng lại tạo nên một sự mời gọi thiết tha đến thế!
Ngắm xong cũng đừng vội động đũa, hãy từ từ thưởng thức chút nước dùng. Ngòn ngọt mà lại chua chua, đậm đà khó tả. Bún cá hấp dẫn lạ lùng từ cái vị nước dùng đậm đà ấy.
Ô kìa từng miếng thịt cá đã được rán kỹ, cắt miếng nhỏ vừa ăn. Đưa vào miệng thấy thơm lựng, ăn mềm mà không nát, dai dai mà sần sật. Đặc biệt cái  tanh tao vốn có đã tan biến hoàn toàn. 
Khi thưởng thức, bạn nhớ ăn kèm thêm mấy cọng rau cần xanh mởn, cùng lá hành hoa thái nhỏ. Rồi hãy từ từ hít hà mùi hành lá, thì là thơm lừng, mùi rau cần tái hăng hăng, vị cà chua ngòn ngọt, chua chua như tan ra trên đầu lưỡi. Rau ăn kèm với bún cá Hà Nội khác hẳn với những loại rau thường dùng với bún cá miền Trung. Người miền Trung ăn bún cá rất khoái rau muống bào nhỏ và hoa chuối xắt sợi.
 
 Chả cá ăn với bún
Tươi ngon
Hỏi cô bán hàng về “bí kíp” làm món bún cá ngon đến thế, cô chỉ cười xòa: “Chọn nguyên liệu cái gì cũng phải thật tươi. Nước dùng ninh từ xương mấy tiếng đồng hồ, có kèm mấy quả cà chua. Không phải cá nào cũng làm bún được mà nên chọn cá trắm, loại cá xương ít, thịt thơm".
Do dùng nguyên liệu làm chả từ cá sống ở ao hồ nên bún cá Hà Nội có hương vị rất riêng. Miếng chả cá không mặn mòi như chả cá Nha Trang, hay Quy Nhơn, nhưng nó có hương vị ngọt thanh và mềm.
Cô chủ còn dặn dò tỉ mỉ: cá đem về làm sạch, lọc hết xương, ướp gia vị rồi cho vào rán. Khi rán cá phải lưu ý rán vừa đủ độ, không để cá giòn quá kẻo cho vào bún sẽ dai hoặc bở. Rau cần hành lá, thứ nào cũng cần nhưng chỉ vừa đủ mà thôi...
Phải lắm, cái gì cũng chỉ nên vừa đủ, để bát bún không thành ra lộn xộn đến vô duyên! Để bát bún vừa hết mà hơi nóng vẫn nhè nhẹ đưa lên, không sợ tanh, không sợ nguội. Để khách hàng ăn xong không bao giờ phải kêu no quá hay ngán quá…
Nghe thì đơn giản thế, nhưng không phải ai cũng làm được món bún cá thành công. Cái khéo léo, cái nhạy của người bán hàng cũng là một yếu tố đặc biệt giúp bát bún cá thực sự trở thành niềm thương, nỗi nhớ, thành ấn tượng khó quên của nhiều thực khách

Theo phunu.info

Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2011

Đừng yêu ai nữa nhé, được không?!

Nghe Radio Online:





""Em không cần anh phải trao cho em chìa khóa để em mở cửa một ngôi nhà. Em không cần anh phải trao cho em một chiếc nhẫn để đo lòng chung thủy. Khi anh dừng lại để bàn tay em được nằm trong tay anh; Khi mình trao cho nhau nụ hôn đầu tiên, em chỉ có duy nhất một ý nghĩ:
Đừng yêu ai nữa nhé, được không?!""
Anh từng nói với cô rằng: ""Nếu em sống đến một trăm năm, thì anh sẽ sống thêm một ngày nữa, vì anh không muốn em phải sống một ngày mà thiếu anh"". Bao nhiêu năm qua, cô vẫn tin anh sẽ giữ lời hứa, sẽ không bao giờ bỏ cô lại một mình dù ở bất cứ đâu. Anh nhất định giữ lời hứa, đúng không anh?
Vì không cùng tôn giáo, nên tình yêu của cô và anh bị cả hai nhà kịch liệt phản đối. Thêm vào đó, là bao nhiêu cách trở gian nan về địa lí cũng như tuổi tác. Anh ở tận miền Bắc xa xôi, nơi có những mùa đông rét cắt da cắt thịt; còn cô thì đã quen với từng hơi thở của Sài Gòn đầy nắng. Anh hơn cô mười tám tuổi, một độ tuổi đủ để người ta phân làm hai thế hệ. Ấy vậy mà, họ vẫn đến được với nhau.
Nhớ ngày đầu theo ba mẹ ra Hà Nội dự tiệc cưới của người chị họ, lúc ấy, cô xúng xính trong vai cô dâu phụ, em trai của anh bảnh bao lịch lãm bên chú rể hiền. Hai người bất đắc dĩ đã trở thành một đôi trên bàn tiệc. Vẫn nhớ như in lời anh lém lỉnh: ‘’Hai đứa đẹp đôi quá, ngày này năm sau dễ lại thành rể thật’’ rồi anh cười, tiếng cười trầm ấm của người mang một trái tim nhiều đa cảm.
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ để ý đến anh, hay chỉ là dung nạp một chút thôi hình ảnh anh vào trái tim mình. Cô gọi anh là chú, và nói rằng thích cậu em của…chú.
Anh chỉ cười, điệu cười trẻ trung, ấm áp. Và anh hứa, anh hứa sẽ kêu cậu em mang trầu cau vào tận Sài Gòn rước em… Anh đã hứa như thế…
Nếu thực sự có định mệnh trong cuộc đời này, thì phải chăng, ta chưa bao giờ đoán biết được nó?! Buổi tối, trước khi cô trở lại Sài Gòn, cô có hẹn đi dạo cùng Phong - em trai anh. Nhưng người xuất hiện lại không phải là Phong...
Ngay buổi tối hôm ấy cô đã biết thế nào là cảm giác mất đi một người mình thương yêu. Khi anh nói ‘’Phong mất trong một tai nạn mấy hôm về trước’’. Cô cảm tưởng như mặt đất dưới chân mình đang rung chuyển. Cô run rẩy vịn vào vai anh và bật lên tiếng khóc. Cô không dám nói là cô đã yêu Phong, nhưng sự thật là, cô đã vô tình dung nạp vào trái tim còn hoàn toàn tinh khôi của một con bé mười tám hình ảnh người con trai đã sánh bước cùng mình suốt một tiệc cưới. Anh đưa cô tới một ngôi chùa. Anh nói, Phong ở đây. Chưa một lần bước chân vào cửa Phật linh thiêng, hôm ấy đã được tận mắt chứng kiến những Đức Phật từ bi. Cả buổi tối, cô và anh ngồi bên Phong. Anh không nói một lời và cô cũng vậy. Chỉ có tiếng cô sụt xùi khóc và tiếng gió thổi lá khô thu về một phía.
Đó là mùa hè của hơn 15 năm về trước.
Hai năm sau, cô có dịp theo mẹ đi công tác ở Hà Nội. Nhưng, lần này Hà Nội đón cô bằng những trận gió rét buốt như cắt vào da thịt. Xuống khỏi máy bay là cô có cảm tưởng như người mình đã đóng băng, không sao cử động được.
Hà Nội sau hai năm càng hoàn toàn lạ lẫm với cô, không có một con đường nào, không có một góc phố nào là cô có thể nhớ mình từng đã đi qua hay chưa… Nhưng cô nhớ, nhớ tới Phong và nhớ tới anh. Cô nhớ nụ cười rạng rỡ của Phong, vẫn tươi nguyên như những giây phút đầu tiên cô bắt gặp. Cô nhớ anh, nhớ người chú đã ngồi cả một buổi tối không nói một câu, chỉ im lặng nghe một con bé khóc… Biết rằng chú còn nhớ con bé nào là cháu…
Trở lại ngồi Chùa ngày xưa, trong thâm tâm là để thăm Phong, nhưng kỳ thực cô bỗng thấy lòng nhớ anh đến lạ, chỉ là nhớ anh thôi - người mà cô lúc ấy vẫn kêu  là: Chú. Hai năm, thật ngắn so với một đời người, nhưng cũng rất dài so với chiều dài của tháng. Hai năm, đủ để cho người ta có thể quên một người? Cô không có ý định tìm gặp lại anh, nhưng chẳng hiểu sao lòng nhủ lòng, lại nhấc máy gọi điện cho anh.
Cái chiều đông Hà Nội ấy đã thắp nến cho một tình yêu đầy hạnh phúc, ngọt ngào những cũng biết bao gian nan, khổ cực. Khi anh đặt tay cô trong tay anh, giây phút ấy cô biết rằng, từ đây, anh sẽ mãi đưa cô theo cùng... dù cuộc sống có thế nào đi nữa.
Mùa Giáng Sinh năm ấy, đã khởi đầu cho một mùa đông ấm áp nhất trong cuộc đời cô.... Dẫu những giây phút hạnh phúc bên nhau ngắn ngủi, chẳng bù kịp cho những xa cách vời vợi khôn cùng.... Dẫu vị Thần thời gian có ngàn lần ích kỷ, chẳng chịu thừa lấy một lần... cho cô giận dỗi.
Ba mẹ cô và ba mẹ anh đều không ai ủng hộ. Họ làm mọi cách chặn hết sự liên lạc giữa hai người. Nước mắt của cô cũng không đủ làm cho ba mẹ nao lòng. Nhớ một lần anh đi tàu vào thăm, vội vã bên nhau được hai tiếng đồng hồ. Lúc đưa anh lên tàu, cô không chịu xuống dù tàu lăn bánh. Đêm ấy, cô đã nghĩ sẽ không quay về nữa, sẽ là đứa con bất hiếu với ba mẹ. Nhưng đến ngày thứ 3, anh đã thuyết phục được cô quay về... Nhớ lại những năm tháng ấy, đên giờ, sống mũi vẫn còn cay. Liệu bây giờ, ngay giây phút này đây anh còn nhớ chút nào nữa không?
Những buổi chiều cùng cô tay trong tay tung tăng khắp phố phường Hà Nội, những đêm hai đứa ngồi đếm sao ở một vùng quê xa lạ, những khi nước mắt cô ướt đầm lên gối, mà anh vẫn bảo đùa ... ""Mưa lại về đấy hả em?"".
Anh còn nhớ không, nhớ phút giây đầu tiên gặp nhau, anh trêu cô là ""búp bê ngố tàu"", rồi 2 năm sau, vẫn ngỡ như là giây phút đầu tiên ấy, anh đã khen cô xinhquá... Và, anh còn nhớ không, nhờ đêm cuối cùng trước giờ lên máy bay, anh nắm bàn tay cô, anh hôn cô và nói sẽ mãi mãi bên cô, sẽ làm tất cả để mang tới hạnh phúc cho cô, sẽ cho cô đủ đầy, không bao giờ để cô phải khổ.... Lúc ấy, cô nũng nịu làm bộ giận hờn... Không cần anh mua nhà, không cần mua nhẫn... Chỉ cần anh hứa một điều... Cô bắt anh đoán, bắt anh đoán... Anh không đoán được... Cô bực mình:""Anh là đồ vô tâm!"". Anh cười nhăn nhở: ""Vậy, anh đi yêu người khác nhé!""
Cô đâu có ngờ đó lại là lần hờn giận đầu tiên và cũng là duy nhất cô có với anh. Chiếc taxi từ sân bay đã không kịp đưa anh về nhà.... Nhiều đêm ngồi nhìn anh im lìm ngủ, cô thầm khóc một mình, thầm trách giận mình nhiều lắm vì tối ấy đã giận hờn với anh. Bây giờ, anh không còn có thể nắm bàn tay cô nữa, anh không còn lau được nước mắt cho cô, không còn bẹo má cô được, không còn đùa yêu với cô như ngày nào nữa.... Mà, ngược lại, mỗi ngày cô là người nắm tay anh, áp chúng lên má mình, cô lau mặt cho anh bằng chiếc khăn mềm mại, trách yêu anh nhiều điều, rằng anh đang không quan tâm đến cô đấy, rằng cô vẫn đang giận anh đấy, rằng nếu anh không nhanh tỉnh lại, cô sẽ là người đi yêu người khác đây...
Đã hơn 9 năm, anh nằm im như thế, có lẽ tất cả đã ở lại phía xa kia rồi. Chiếc nhẫn ngày nào anh hứa, vẫn chưa một lần anh trao nó cho cô. Tuổi xuân của cô cũng đã đi qua. Nhiều đêm, khi tất cả đã đi vào tĩnh lặng, cô thèm được nắm tay anh, được nhắm mắt như anh và mãi mãi như thế.... Ai nói rằng cô không mệt mỏi, làm sao tự dối lòng những lúc tuyệt vọng, chán nản khôn cùng? Nhưng cô chưa bao giờ tiếc nuối. Bởi mỗi phút giây bên anh, mỗi phút giây cùng anh kéo lại sự sống xích gần... đều là những phút giây ý nghĩa mà cuộc đời chỉ vô tình sắp đặt chưa khéo mà thôi.
Một mùa đông nữa lại tới. Chín năm có lẻ, cô đã cùng anh đi qua nhiều bệnh viện. Nhiều lúc cô nghĩ, mỗi nơi mới họ tới, là mỗi lần họ đi nghỉ tuần trăng mật với nhau. Là mỗi nơi nghi dấu những kỷ niệm của hai người, để sau này cô kể lại anh nghe, rằng khi đó, anh đã ngoan ra sao, còn cô thì thấy ấm áp khi có anh bên cạnh đến thế nào... Dẫu mùa đông có mang về bao nhiêu băng giá, dẫu mỗi mùa Noel chẳng còn ai thiết nguyện cậu cho họ nữa... Dẫu nhiều người có bảo cô ngốc nghếch, dẫu thế gian nhiều kẻ có trách cô dại khờ, dẫu cuộc đời có trôi đi hàng bao nhiêu năm nữa... Dẫu Chúa trong tim cô chẳng còn bao dung đến vậy.... thì cô cũng phải nắm mãi tay anh, chỉ để nhắc anh nhớ hứa một điều, một điều thôi anh ạ. Lần này, anh phải hứa đấy nhé! ""Vì em tin rằng chỉ cần người ta yêu nhau, tin nhau, thuộc về nhau, trân trọng nhau... thì sẽ không cần bất cứ một phép nhiệm màu nào cả""
Một chiều, khi đang làm công việc thu ngân cho một quầy hàng tại một  siêu thị, cô nhận được điện thoại từ bênh viện....
Không... Anh đã hứa với cô kia mà.... Cô không muốn mình phải sống một ngày mà không có anh...
Căn phòng vắng lặng....
Ánh mắt anh nhìn cô.... 
Vẫn thiết tha như thế...
Vẫn in như ngày nào...
Như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra...
Vẫn như buổi tối 9 năm về trước...
Cô cười, nước mắt rơi, lặng nói....
Đừng yêu ai nữa nhé... được không?!
****
PS: Với bất cứ điều gì, nếu bạn bỏ cuộc, thì đó là sự chọn lựa của bạn, không phải số phận!
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Lâm Hồng: Tôi muốn làm một cây thông trên núi, không muốn làm cây liễu rủ ven sông; muốn luyện đời mình trong bão táp, không muốn nó trôi qua những ngày bình lặng

Những bí quyết tạo mật khẩu an toàn

Chúng ta đang sống trong thế giới của mật khẩu, từ máy tính, điện thoại, tài khoản Facebook, email, nick Yahoo... Việc xây dựng mật khẩu đủ mạnh luôn rất khó, song vấn đề ghi nhớ chúng cũng rất đáng quan tâm. Giới chuyên gia khuyên bạn nên sử dụng mật khẩu khác nhau cho những tài khoản khác nhau. Vậy, chúng mình hãy cùng tìm hiểu quy tắc và hướng dẫn sau đây nhé!

Những sai lầm thường gặp
Trước hết, hãy điểm qua một số sai lầm thường gặp khi đặt mật khẩu. Như đã nói, bạn không nên dùng từ khóa giống nhau cho mọi tài khoản. BitDefender tiết lộ 75% thành viên đang sử dụng mật khẩu Facebook cho email hoặc tương tự thế. Điều này vô cùng nguy hiểm, bởi nếu một tài khoản bị hack, bạn sẽ dễ dàng mất toàn bộ số còn lại.
 
 
Bên cạnh đó, một thiếu sót "như cơm bữa" khi người dùng rất lười thay đổi mật khẩu thường xuyên. Giới chuyên gia ví von mật khẩu giống như đồ lót vậy, hãy chăm chỉ thay mới nếu bạn không muốn mắc bệnh.
 
Tiếp theo, bạn phải hạn chế dùng mật khẩu là những từ khóa có thể tìm thấy trong từ điển. Thậm chí, còn tệ hơn nữa khi chúng là tên bạn bè, người thân, số điện thoại hay đội bóng yêu thích. Đây là những thông tin quá dễ bắt thóp và không an toàn chút nào.

Quy tắc cho mật khẩu mạnh
Chuyển sang vấn đề quan trọng nhất, làm thế nào để sở hữu một mật khẩu mạnh? Bạn hãy tuân thủ những quy tắc dưới đây nào.

1. Viết ngược thứ tự chữ cái của một từ, ví dụ “NewYork” sẽ thành “kroywen”

2. Sử dụng chữ số thay cho ký tự chữ cái, ví dụ “kr0yw3n” thay cho “kroywen”.

3. Ngẫu nhiên biến một ký tự thành chữ in hoa, ví dụ “Kr0yw3n”.

4/ Thêm ký tự đặc biệt, ví dụ “Kr0yw3^” (“^” thay thế cho “n”)

Dĩ nhiên, bạn thoải mái kích hoạt những dấu hiệu của riêng mình, chẳng hạn “@” thay thế cho “a”, số “1” thay thế cho chữ cái “l”... Như vậy, bạn đã xây dựng mật khẩu khá ổn rồi đấy!
 
 
Ngoài ra, còn một số mẹo “độc” mà bạn có thể áp dụng. Ví dụ, thay vì gõ chính xác ký tự trong từ được chọn, bạn quyết định gõ lệch sang trái (hoặc phải) một ký tự tương ứng. Khi ấy, “kroywen” sẽ thành “jeitqwb” – hoàn toàn vô nghĩa. Một kinh nghiệm khác là chọn một ký tự trung tâm, như chữ cái “d” và xây dựng mật khẩu bằng các chữ cái xung quanh trên bàn phím theo chiều kim đồng hồ (hoặc ngược lại): “erfcxs”.
 
Bạn cũng có thể sử dụng chữ cái viết tắt của một câu nói nổi tiếng. Chẳng hạn, “Dù sao thì trái đất vẫn quay” sẽ trở thành “Dsttdvq”... Lưy ý, mật khẩu càng dài càng an toàn, song dài quá (trên 15 ký tự) thì lại rất khó ghi nhớ.
 
Thử nghiệm và ghi nhớ mật khẩu
 
Sau khi tạo được mật khẩu, bạn có thể kiểm tra độ mạnh của chúng bằng cách truy cập trang web này.
 
Tại đây, bạn chỉ việc nhập mật khẩu và hệ thống cho biết máy tính thông thường cần bao nhiêu thời gian để phá chúng. Ví dụ, từ khóa "kroywen" mất 13 phút, "kr0yw3n" là 2 tiếng, "Kr0yw3^" tiêu tốn 15 ngày. Song, chỉ cần bổ sung thêm một số ký tự đặc biệt nữa, ví dụ như "Kr0yw3^Z!" sẽ là... 237 năm cơ đấy!
 
 
Tất nhiên, vấn đề ghi nhớ mật khẩu cho mỗi tài khoản khác nhau thì sao nhỉ? Mẹo nhỏ là bạn hãy tạo ra quy luật của riêng mình. Ví dụ, email sẽ là "Kr0yw3^EMA.", còn Facebook là "Kr0yw3^FAC." – tức 3 chữ cái đầu tiên của mỗi tài khoản được tận dụng nhằm tạo thành mật khẩu. Chưa hết, bạn hãy tiếp tục biến tấu chúng trở nên “khó đỡ” hơn nữa nha! 
 
Theo Tinmoi

Video Online