Huế ở trong vùng đất hẹp, ít được thiên nhiên ưu đãi. Nắng mưa khắc nghiệt, chiến tranh liên miên. Trong quá trình hình thành, ngoài cư dân bản địa xứ Huế còn có cư dân tiền trú từ Bắc vào, từ Nam ra và cư dân miền biển lên và cả từ trên miền cao xuống.
Với diện tích 1553km2; 1969 hòn đảo chạy dài theo bờ biển Quảng Ninh,Vịnh Hạ Long chứa đựng nhiều giá trị ngoại hạng, quốc tế, mang tính toàn cầu trơng đó nổi bật là hai giá trị cảnh quan, địa chất địa mạo đã được Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa thế giới (UNESCO) hai lần tôn vinh là Di sản thiên nhiên thế giới (Lần 1 vào năm 1994, Lần 2 vào năm 2000).
Trường Mầm non Công dân Toàn cầu (UNETKid’s) đã chính thức khai trương đi vào hoạt động dưới sự bảo trợ, quản lý và điều hành bởi Trung tâm thông tin UNESCO - Liên hiệp các hội UNESCO Việt Nam.
Tạp chí Ngày Nay là cơ quan ngôn luận chính thức của Liên hiệp các Hội UNESCO Việt Nam, tạp chí có nhiệm vụ tạo ra một diễn đàn tập hợp những tiếng nói chân chính của những tập thể, cá nhân có tâm huyết với sự phát triển của sự nghiệp Văn hóa, Giáo dục, Khoa học và Thông tin của đất nước theo đường lối của Đảng, chính sách của Nhà nước, với những mục tiêu tiến bộ của tổ chức UNESCO đề ra mà Việt Nam là một thành viên.
11h trưa nay, Ủy ban Liên Chính phủ công ước 2003 UNESCO về bảo vệ di sản phi vật thể đã thông qua quyết định ghi nhận hát Xoan ở Phú Thọ là di sản văn hóa phi vật thể cần bảo vệ khẩn cấp.
10 trong số 23 đề cử tại 9 quốc gia đã được nhận danh hiệu này, bao gồm Việt Nam, Indonesia, Iran, Trung quốc, Brasil, Mali, Mauritus, Mông Cổ, UAE...
Theo báo cáo của Ban thẩm định hồ sơ tại hội nghị Ủy ban liên Chính phủ (tổ chức tại Indonesia), hồ sơ hát xoan là tài liệu duy nhất được sự đồng thuận hoàn toàn của Ban thẩm định và đánh giá là hồ sơ tốt nhất trong số được đệ trình.
Hát xoan là di sản văn hóa cần bảo vệ khẩn cấp.
Trong chiến lược bảo vệ di sản văn hóa của quốc gia, năm 2009, Chính phủ đã đồng ý lập hồ sơ cho di sản hát xoan để đề nghị UNESCO ghi nhận là di sản văn hóa phi vật thể cần bảo vệ khẩn cấp.
Chính quyền và cộng đồng các phường xoan ở Phú Thọ và các cộng đồng liên quan đã đồng thuận đề cử di sản này. Họ đã cùng Viện Âm nhạc, Cục Di sản văn hóa, khảo sát đánh giá hiện trạng di sản và lập hồ sơ.
Hồ sơ gửi tháng 3/2010 và đến tháng 8/2011 nhận được ý kiến đánh giá của các chuyên gia quốc tế. Các chuyên gia đánh giá cao giá trị di sản, ghi nhận những cố gắng của cộng đồng Phú Thọ bảo vệ di sản những năm gần đây và khuyến nghị UNESCO ghi nhận đề cử của Việt Nam.
Theo truyền thuyết dân gian vùng đất Tổ Phú Thọ, nghệ thuật hát xoan có từ thời các vua Hùng dựng nước. Các làng xoan gốc đều là những ngôi làng cổ nằm ở trung tâm nước Văn Lang xưa, vì vậy hát xoan còn bảo lưu được nhiều yếu tố văn hóa cổ. Đây cũng là loại hình âm nhạc có tính chuyên nghiệp, phản ánh trình độ, khả năng thụ hưởng văn hóa của người Việt.
Lời tác giả: “Em muốn gửi câu chuyện kể về tâm trạng và những hồi tưởng về quá khứ của một cô gái sau khi chia tay mối tình đầu (hay đó cũng chính là những tâm trạng của em lúc này). Qua câu chuyện em muốn gửi gắm một thông điệp rằng: “Trong tình yêu đôi khi chỉ biết yêu thôi là không đủ mà hãy biết chia sẻ tình yêu ấy với chính người mà bạn đang yêu. Đừng bao giờ bỏ lỡ cơ hội nói những lời yêu thương trong lòng khi bạn vẫn có thể nói. Hãy giữ lấy tình yêu của mình ngay khi bạn có thể làm để bạn không bao giờ phải hối tiếc".
Blog Việt - Buổi sáng đầu đông lạnh giá, gió rít qua từng khe cửa sổ. Cái lạnh đến đột ngột quá khiến nhiều người còn chưa kịp lấy quần áo ấm ra mặc. Mới hôm qua trời còn nắng nóng đến toát mồ hôi mà chỉ qua một đêm gió về đã mang theo cái lạnh lẽo của mùa đông. Co ro trong chiếc chăn mỏng, cô từ từ ló đầu ra khỏi chăn. Hôm nay là ngày nghỉ lẽ ra cô phải ngủ đến tận trưa mới đúng nhưng trời lạnh quá đã làm cô tỉnh giấc và suy nghĩ đầu tiên lóe ra trong đầu cô là phải lôi ngay chiếc chăn ấm còn gói gọn trong tủ . Nhìn ra ngoài cửa sổ bầu không khí âm u, lác đác còn một vài chiếc lá sót lại của mùa thu vội vã rơi xuống. “À, thì ra mùa đông đã về “ cô lẩm bẩm một mình, “Đã là mùa đông rồi sao?”.
Bỗng dưng cô thấy mình lạnh hơn khi nghĩ vể mùa đông, mùa đông năm ngoái với cô thật ấm vậy còn năm nay thì sao? Cô vốn rất thích mùa đông, thích được thách thức với cái lạnh buốt của gió đông nhưng lần này sao cô lại thấy sợ chính cái lạnh ấy. Có lẽ mùa đông năm ngoái với cô là ấm áp nhất, mùa đông đầu tiên- mùa đông cô có anh bên cạnh, nhưng đó cũng là mùa đông duy nhất cô được bên anh và có lẽ vì thế cô thấy sợ mùa đông hơn.
Cô và anh chia tay sau một năm yêu nhau. Với cô, anh là mối tình đầu, anh là người đầu tiên mang lại cho cô những ngọt ngào, những cảm giác thú vị trong tình yêu. Và ngay cả khi đã chia tay rồi, cô vẫn luôn thầm cảm ơn anh về điều đó. ‘Cô bướng bỉnh, trẻ con’ anh vẫn thường nói cô như vậy. Mỗi lần anh và cô có những cuộc tranh luận thì phần thắng vẫn thuộc về cô. Cô ghét mỗi khi anh nhường cô vì nó khiến cô có cảm giác tự ái, nhưng cô lại tức điên lên nếu như anh không nhường mà cứ phân đua với mình và thường thì khi ấy hai người sẽ lại giận nhau. Anh biết như vậy nên thường tránh để chuyện đó xảy ra và anh vẫn luôn là người hòa giải. Nhưng như thế lại càng làm cô yêu anh hơn. Có lần anh nói với cô rằng:
- Anh sẽ không bao giờ nổi giận khi em tức giận.
Cô ngước mắt nhìn anh hỏi lại:
- Sao biết em rất bướng bỉnh, ngang ngạnh mà anh lại không nổi giận?
- Vì nếu làm như thế anh sẽ đánh mất tất cả.
Cô hiểu những gì anh nói, và lại tự trách mình sao cứ phải làm khổ anh như vậy, cô yêu anh cơ mà.
Cô là người khá sôi nổi nhưng lại cũng là một người sống nội tâm khép kín. Cô hay cười, hay trêu đùa mọi người nhưng ít ai có thể thấy được những tâm sự bên trong của cô. Từ bé cô đã sống như thế, không mấy khi thấy cô tâm sự với ai về những suy nghĩ trong lòng mình. Ngay cả mẹ là người hợp cô nhất nhà cũng không bao giờ được nghe những tâm sự của cô. Cô vẫn luôn giữ trong lòng tất cả mọi chuyện. Không hiểu sao cô cứ có cảm giác không an toàn khi nói ra cho một ai đó biết những tâm sự của mình, cô thấy cứ để trong lòng là tốt nhất. Những buồn vui, tất cả đều được giấu kín. Trước khi yêu anh cô vẫn nghĩ rằng chắc khi nào có người yêu cô sẽ tâm sự tất cả với người ấy. Nhưng không như vậy, có rất nhiều điều cô vẫn không thể nói với anh. Cũng nhiều lần anh nói với cô:
- Em không nói ra những suy nghĩ trong lòng mình cho anh biết thì tránh sao những lúc anh làm em buồn, em tủi thân.
Đúng vậy cũng nhiều lần anh vô tình làm cho cô buồn, cô giận nhưng anh lại chẳng thể hiểu vì sao cô giận anh. Anh luôn cố gắng tìm mọi cách để cô có thể mở lòng với anh hơn. Nhưng sao cô vẫn không thể nói ra. Cô vẫn biết tình yêu cần phải có sự chia sẻ nhưng cô lại sợ nếu cô nói ra sẽ làm cho anh buồn hơn. Ở bên anh cô thấy mình như bé nhỏ đi rất nhiều, cô muốn được nũng nịu anh, thích được vặn vẹo lại lời anh nói, thích hỏi những câu hỏi ngốc nghếch để được nghe anh trả lời theo cái cách ngốc nghếch của cô. Cô luôn trân trọng tình yêu của cô và anh, cô coi đó là tình yêu đẹp và thiêng liêng nhưng sao lúc nào cô cũng thấy nó mong manh. Cô gọi tình yêu của mình là tình yêu pha lê – đẹp nhưng dễ vỡ. Bên anh cô hay thủ thỉ:
- Anh này, anh có biết vì sao những mối tình đầu thường rất dễ tan vỡ không?
- Tình yêu cũng là một trải nghiệm kì diệu của cuộc sống. Tình đầu dễ vỡ vì có lẽ họ chưa biết cách giữ tình yêu cho mình.
- Thế có nghĩa là phải yêu đến lần thứ hai họ mới biết cách để giữ tình yêu, và… em cũng vậy sao?
Anh khẽ lườm, cốc nhẹ lên trán:
- Em ngốc!
Cô vênh mặt bướng bỉnh
- Có anh ngốc thì có ấy.
Anh ôm cô vào lòng, lại thơm nhẹ lên vầng trán:
- Em yêu ngốc! Anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh đâu. Nếu như em chưa giữ được tình yêu của mình thì anh sẽ giữ nó thay em. Anh sẽ buộc chặt nó vào tay mình để không cho nó chạy mất, để em mãi mãi bên anh.
Cô cười tinh nghịch:
- Sao lại để anh vất vả một mình như vậy được, em sẽ giữ nó cùng anh.
Nghe anh nói cô thấy yên tâm hơn rất nhiều, yên tâm vì anh sẽ không bao giờ để mất cô cũng như cô sẽ giữ chặt tình yêu bên mình. Nhưng cuộc sống có mấy khi được như ta mong đợi.
Trời mỗi lúc một lạnh hơn, ở trong nhà mà vẫn thấy lạnh cóng tay chân, cô không còn muốn ra khỏi chăn, vẫn cứ cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, cũng như lúc này đây cô không thể nào thoát khỏi những suy nghĩ về anh khi chợt nhận ra mùa đông này cô không có anh bên cạnh. Cô cố gắng giấu chặt đôi bàn tay mình vào trong chăn. Bao giờ cũng thế, chỉ cần hơi lạnh là đôi bàn tay cô đã lạnh giá, cóng lại không thể làm gì được. Nhưng bàn tay anh thì khác, lúc nào cũng ấm áp. Mỗi khi bên anh đôi bàn tay lạnh giá của cô lại được nằm gọn trong đôi bàn tay ấm áp của anh. Có lần cô hỏi anh:
- Sao mùa đông tay em cứ lạnh cóng đi mà tay anh vẫn ấm thế nhỉ?
- Vì đôi bàn tay anh phải ấm để còn sưởi ấm cho đôi bàn tay em chứ sao, em ngốc!
Cô khẽ mỉm cười ngả đầu vào lòng anh, để lại được anh ôm thật chặt. Cô thấy mình hạnh phúc. Khi bên anh cô có cảm giác như những cơn gió lạnh của mùa đông không còn dám lại gần cô vì cô thấy ấm, ấm vô cùng, ấm trong tình yêu mà anh dành cho cô.
Mùa đông năm nay tay cô cũng lạnh nhưng không còn được sưởi ấm bởi đôi bàn tay anh nữa rồi. Nhìn xuống đôi bàn tay mình đang co quắp trong chiếc chăn, bỗng nước mắt cô trào ra, cô nhớ anh. Từ ngày chia tay chưa một ngày nào cô không nhớ về anh. Hình ảnh về anh vẫn cứ hiện rõ trong đầu cô, nó như một chiếc phông nền cho tất cả những việc làm hằng ngày của cô, lúc đậm lúc nhạt. Cô cố gắng quên anh đi để bắt đầu một cuộc sống mới nhưng cô không thể nào làm được, càng cố quên, cô càng thấy nhớ anh vô cùng. Mỗi lần nhớ anh cô chỉ biết tìm một chỗ thất an toàn để khóc, để mặc sức nhớ về anh. Và lại chẳng ai biết cô buồn, nhiều người còn thắc mắc sao cô chia tay người yêu mà vẫn vui vẻ như vậy, vì có ai thấy những lúc cô khóc khi nhớ anh đâu mà vẫn chỉ thấy cô cười nói, trêu đùa. Cô vẫn vậy, vẫn như một con ốc núp sau một vỏ cứng, và nếu như cái vỏ cứng ấy không vỡ ra thì chẳng ai biết được bên trong ốc rất mềm. Cô cũng vậy sẽ chẳng ai hiểu được cô. Cả anh nữa, cũng không bao giờ anh có thể hiểu nổi cô vì có bao giờ cô nói với anh đâu.
Chia tay, anh cũng không còn tìm gặp hay liên lạc với cô như trước kia nữa. Và như thế cô thấy buồn hơn khi nghĩ rằng anh quên cô rồi, lại trách móc, lại giận hờn, lại khóc. Nhiều lúc nhớ anh cô chỉ muốn gọi ngay cho anh nhưng lại không dám, tin nhắn cứ viết rồi lại xóa không dám gửi. Có đôi lần nhớ anh quá cô đòi gặp anh bằng được. Và mỗi lần như thế anh đều vội vã đến gặp cô, đôi khi còn bỏ dở cả công việc của mình. Anh vẫn còn yêu cô cũng như cô vẫn rất yêu anh vậy nhưng không ai nói với ai. Lần nào cũng vậy trước khi gặp anh cô cũng có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhiều điều muốn hỏi anh nhưng không bao giờ cô nói được. Đến gặp anh, trông thấy anh cô chỉ muốn chạy tới ôm lấy anh để lại được anh ôm cô chặt như ngày xưa, để lại được anh xiết lấy đôi bàn tay mình. Nhưng sao cổ họng cô cứ nghẹn lại không thể nói nên lời. Cô im lặng, anh cũng im lặng. Cô sợ khoảnh khắc ấy, và cô luôn cố gắng xua tan bầu không khí ấy bằng câu nói:
- Mình về đi anh!
Anh khẽ gật đầu mắt trùng xuống:
- Ừ, để anh đưa em về
Đúng là chưa một lần nào anh từ chối những đòi hỏi đỏng đảnh của cô, và lúc này cũng thế, cô muốn gì anh cũng sẽ làm theo. Nhưng lần này cô chỉ mong anh đừng nhường cô nữa, muốn được nghe anh nói, nói gì cũng được nhưng sao anh vẫn cứ lặng lẽ. Họ lại ra về trong sự tiếc nuối chưa nói được những suy nghĩ trong lòng. Và cuối cùng cô vẫn phải chấp nhận một điều rằng hai người chia tay, chia tay mãi mãi. Mãi mãi cô không thể nói ra được với anh những điều trong lòng mình, dù đã chia tay nhưng cô vẫn muốn nói. Nhưng tất cả đều là sự câm lặng.
Gió lạnh lại về, từng cơn gió vô tình thổi mạnh vào trong trái tim lạnh giá của cô, để mặc cho nước mắt tuôn rơi trên gò má. Bỗng nhiên cô muốn ra ngoài, muốn được cái lạnh giá ngoài trời làm đóng băng trái tim cô đi, để cô không còn phải nhớ về anh nữa. Bước chân ra khỏi căn phòng ấm, cô cảm nhận được gió lạnh biết chừng nào, lang thang trên con phố nhỏ vô mục đích. Bất chợt cô nhận thấy cô đang bước đi trên chính con đường mà anh và cô vẫn thường đi bên nhau. Cũng đã lâu rồi cô không qua con đường này, con đường vẫn vậy không thay đổi.
Bỗng lại một cơn gió lạnh, cô khẽ mỉm cười kịp ngăn dòng nước mắt đang trào ra. Một ý nghĩ làm cô thấy vui “Biết đâu em sẽ lại gặp anh trên con đường này, biết đâu anh đang đi bên đầu đường kia tiến về phía em thì sao”. Bước chân cô như vội vã hơn trong niềm hi vọng nhỏ nhoi. Cô ngỡ như anh đang ở đâu đó gần cô. Cô phải tìm anh, chỉ có anh mới làm ấm trái tim lạnh giá của cô lúc này, chỉ có anh mới lau khô được làn nước đang ướt nhòe trên mi. Cơn gió lạnh đầu đông vẫn thổi mạnh...
Tình yêu cũng như một quả bóng bay, chỉ cần ta vô tình để tuột khỏi tay thì dù có cố gắng đến mấy ta cũng không thể nào lấy lại được. Và có lẽ chỉ khi đứng nhìn nó từ từ bay xa, xa mãi ta mới thực sự thấy thiếu vắng và nuối tiếc.
Gửi từ email Hoa Hồng Vàng – hoahongvang805ttpt
Hồi đáp cuả tác giả:
Em cám ơn chương trình. Em thấy lòng mình nhẹ hơn rất nhiều khi có thể bày tỏ được tâm sự của mình. Em cũng nhờ chương trình gửi lời cám ơn chân thành của em đến tất cả các độc giả. Cám ơn vì các bạn đã lắng nghe câu chuyện của em. Cám ơn những lời động viên, chia sẽ, đồng cảm từ các bạn. Nó đã giúp em rất nhiều, giúp em thấy được cuộc sống này thật ý nghĩa. Đôi khi cuộc sống mang lại cho ta những điều phiền muộn nhưng để lấp đầy những phiền muộn đó cuộc sống cũng lại ban tặng cho ta những người bạn thật tuyệt vời để ta thêm yêu cuộc sống hơn. Cám ơn, cám ơn rất nhiều !
Theo Radio108
Bạn đọc Blog Radio Ngày Nay có thể gửi yêu cầu gửi tặng ca khúc hay câu truyện đến người thân yêu của mình, mọi thông tin yêu cầu xin vui lòng gửi về:
Blog Radio Ngày Nay Online
Tel: (+844) 355 78 645
Mobile: 0985. 116. 217
Email: tapchingaynayonline@gmail.com
Để có thêm những cái nhìn khách quan, đa chiều xung quanh việc bình chọn có nhiều nghi vấn này, Báo KH&ĐS đã có cuộc trao đổi thắng thắn với ông Nguyễn Xuân Thắng - Tổng Thư ký Liên hiệp các Hội UNESCO thế giới, Chủ tịch Liên hiệp các Hội UNESCO Việt Nam. Ai khơi ra chuyện bình chọn này? Được biết, từ năm 2007, ông đã có ý kiến và một số bài viết cảnh báo với dư luận về việc bình chọn Vịnh Hạ Long là kỳ quan thế giới thông qua New Open World Corporation (NOWC)? Vào hè 2007, sau khi kết thúc cuộc bình chọn “07 kỳ quan kiến trúc văn hoá thế giới mới” do công ty tư nhân New Open World Corporation chủ trì, một loạt các công trình văn hoá tiêu biểu mà hơn 23 thế kỷ qua luôn được loài người thừa nhận là “kỳ quan” của thế giới đã bị gạt ra khỏi danh sách “7 kỳ quan mới” của NOWC. Trong số đó không còn tên của các công trình vĩ đại như đền thờ Pathenon ở Hy Lạp, Kim tự tháp ở Ai Cập. Đây là một việc làm vô tiền khoáng hậu, làm đảo lộn các quan niệm truyền thống, gạt bỏ các giá trị tinh thần của quá khứ, của lịch sử văn minh nhân loại. Nhưng đáng lo ngại hơn, như nhà báo Al-Sayed của Ai Cập nhận xét, “cuộc chơi” do NOWC chủ trì không những “đã tấn công vào các nền văn minh” mà còn thúc đẩy một cuộc chạy đua khích lệ ý thức dân tộc hẹp hòi trong một bộ phận công chúng ở các quốc gia. Tại sao lần này ông không có ý kiến? Tôi đã gửi nhiều kiến nghị và viết báo cảnh tỉnh từ 2007 – 2008. Còn bây giờ, không phải ngại, mà vì đã muộn. Mọi người đang bảo nhau rằng thôi thì số tiền mình bỏ ra cũng chẳng phải to tát lắm so với một số nước... mà vẫn được tôn vinh danh dự là “kỳ quan thế giới”. Còn BQL Hạ Long thì nói họ chả phải bỏ ra đồng nào. Uy tín và danh dự của Quốc gia không thể giành lấy bằng con đường tiền bạc, nhất là bằng “giá rẻ” hoặc “miễn phí”. Nếu chỉ giải thích bằng cách làm phép nhân cho số lượt phiếu bầu thì đó là nguỵ biện, chống chế, không trung thực. Số tiền không chỉ nằm trong giá trị các tin nhắn. Ngoài tiền của, công sức và thời gian của nhân dân, thử hỏi còn bao nhiêu tiền công của Nhà nước đã bị đem ra đầu tư cho truyền thông, để mua máy tính, để làm băng rôn khẩu hiệu, để mít tinh, cổ động nhân dân, kể cả tổ chức cho khách nước ngoài và các đoàn ngoại giao tham gia cuộc chơi này…? Con số đó hoàn toàn không nhỏ và chỉ có người trong cuộc mới biết.
Thiết nghĩ, đã đến lúc các cơ quan chuyên trách cũng nên tổng kết và công bố công khai cho nhân dân biết. Tuy nhiên điều đáng nói nhất lại không phải là vấn đề tiền của và thời gian của nhân dân, mà với một cuộc chơi dễ dãi kiểu NOWC, nguy cơ một thói quen tranh giành, ganh đua dễ dãi để được tôn vinh sẽ hình thành trong tiềm thức của thế hệ trẻ. Lối chơi đó quá trục lợi, đi ngược lại các nguyên tắc quan hệ quốc tế, các tiêu chuẩn văn minh, văn hoá, hoà bình và hữu nghị mà các quốc gia hôm nay đang nỗ lực vun đắp. UNESCO cũng không biết tí gì Theo ông có khi nào chính người dân cũng không tự rạch ròi... Có ngày hàng chục cuộc điện thoại gọi đến để cơ quan chúng tôi để hỏi về thể lệ, về tiêu chí cuộc bình chọn vì họ nghĩ đây là hoạt động liên quan đến UNESCO. Có lẽ, đến trên 90% người dân ở Việt Nam ngỡ rằng đây là hoạt động của UNESCO. Có rất nhiều em học sinh hỏi chúng tôi tại sao các em không được phép bầu cho các địa danh tuyệt vời khác của thế giới. Chúng tôi không biết trả lời các em thế nào. Ông có thể phân tích khái niệm kì quan và di sản? Theo tôi, khái niệm “di sản văn hoá và thiên nhiên” có ý nghĩa rộng hơn khái niệm “kỳ quan”. Ngoài việc có thể hạn chế thái độ ngạo mạn tự tôn của một thiểu số các công trình kiến trúc và thiên nhiên hiện diện ở một số quốc gia, ý nghĩa chính của khái niệm di sản (theo tinh thần Công ước Bảo vệ Di sản văn hoá và thiên nhiên Thế giới mà Việt Nam là một thành viên chính thức) thể hiện được mục tiêu kế thừa và trách nhiệm bảo tồn các giá trị văn hoá và thiên nhiên cho tương lai, không phải vì lợi ích hay vì niềm kiêu hãnh của một quốc gia nào đó mà chung cho toàn nhân loại. Đó chính là bản chất tiến bộ của Công ước và là xu thế chung của thời đại. Ông nghĩ sao về việc đến giờ phút này NOWC vẫn chưa công bố kết quả chính thức mà còn phải chờ đợi đơn vị kiểm toán? Đó là một “phần thưởng” không bao hàm các giá trị công pháp quốc tế, không mang tính ràng buộc, trách nhiệm và nghĩa vụ. Vậy thì công bố hay không công bố cũng đều giống nhau. Mà nếu công bố thì sau đó sẽ ra sao? Hạ Long của chúng ta sẽ được gì với cái vương miện “top 7” thế giới do chính chúng ta đã tự phong cho mình? Có lẽ người được lợi nhất chỉ là Công ty NOWC và các công ty tổ chức sự kiện ăn theo. Ông có cho rằng chiến thắng trong cuộc bầu chọn này sẽ giúp Vịnh Hạ Long phát triển du lịch? Ba năm trước tôi đã nêu câu hỏi: Ai dám bảo đảm với Nhà nước, với nhân dân rằng thành quả đạt được từ cuộc chạy đua tốn nhiều công của và thời gian này sẽ đem lại vinh quang cho đất nước và làm cho du lịch Việt Nam chuyển vận? Chỉ có danh tiếng không làm nên kỳ tích, nhất là đối với ngành du lịch. Nếu môi trường Hạ Long không được đầu tư đúng mức và ngày càng ô nhiễm như đà hiện nay, cảnh quan bị lạm dụng khai thác bừa bãi, ngành du lịch không cải tiến nội dung và chất lượng dịch vụ thì dù chúng ta có giành được bao nhiêu danh hiệu cao quý thì tình hình cũng khó thay đổi, thậm chí là càng phản tác dụng. Hãy tỉnh táo Theo ông UNESCO và cộng đồng quốc tế đánh giá thế nào về cuộc bình chọn do NOWC tổ chức? Xã hội hôm nay là một xã hội tương đối dân chủ và tự do. Không ai cấm việc NOWC đưa ra bảy miếng bánh để các quốc gia tự ganh đua nhau, cũng không ai ngăn cản các quốc gia tham gia cuộc chạy đua này, mặc dù về thực chất đó là một việc làm mạo phạm đến sĩ diện của nhiều quốc gia. Đã có một số quốc gia lên tiếng phản ứng trò chơi của NOWC. Tuy nhiên, đa số chính phủ các nước không ngăn cản và cũng không khuyến khích công dân họ tham gia cuộc bình chọn này – vì họ chỉ coi đó là một cuộc chơi vô bổ của cư dân mạng. Với một thái độ như vậy, UNESCO không công khai phê phán gay gắt, nhưng UNESCO cũng không hợp tác với NOWC trong suốt hai cuộc bình chọn vừa qua. Ông có thể đúc kết điều gì sau một hoạt động ồn ào thế này? Sau một công việc kéo dài đến mấy năm liền, có lẽ cũng nên rút ra một vài điều. Nghiêm túc nhận xét thì chúng tôi thấy: Trong khi nhiều tổ chức quốc tế tiến bộ và các quốc gia đang ra sức tạo dựng một cơ chế bình đẳng quốc tế, thúc đẩy bầu không khi thân thiện và cởi mở về văn hoá, trong khi Liên Hợp quốc và UNESCO đang triển khai các chiến dịch vun đắp cho một tư duy văn hoá quốc tế mới, chủ nghĩa nhân văn mới với nhãn quan “văn hoá vì hoà bình” dựa trên tiêu chí “bình đẳng và đa dạng hoá các giá trị văn hoá” nhằm xoá bỏ dần sự cách biệt, thứ bậc giữa các nền văn hoá, thì với một chiêu làm ăn đội lốt văn hoá dựa trên nền tảng kích thích bản tính ganh đua của con người, NOWC đã lập được một thành tích là lôi kéo hàng chục triệu người rơi vào tình trạng mất cảnh giác để tham gia vào một trò chơi đầy mạo hiểm. Trò chơi “văn hoá” đó đi ngược lại xu thế hoà bình, hội nhập và phát triển bền vững mà các quốc gia đang theo đuổi. Xin cảm ơn ông!
“Lợi ích quốc gia là cao cả, tối thượng và cũng vì lợi ích Quốc gia mà chúng ta cần phải hết sức thận trọng chọn bạn mà chơi và chọn sân chơi để thể hiện tầm vóc Quốc gia. Đó là nguyên tắc căn bản, bất di bất dịch trong quan hệ quốc tế. Nếu 1 cái gì đó được xác lập mang ý nghĩa Quốc tế thì nó cần được 1 công ước, hiệp định Quốc tế thừa nhận. Chúng ta muốn đưa địa danh của Việt Nam trở thành di sản văn hoá và thiên nhiên theo tinh thần Công ước Bảo vệ Di sản Văn hoá và Thiên nhiên Thế giới, thì để bảo đảm giá trị pháp lý, trước tiên chúng ta phải được làm thành viên chính thức của Công ước, sau đó mới đề xuất xếp hạng căn cứ vào các tiêu chuẩn của Công ước. Đó là thông lệ quốc tế”.
Blog Radio - "Tình yêu vốn không lời tất cả đều nằm trong những lời không nói …’’
Nếu em chỉ là người tình...
Thì anh ạ, anh sẽ chỉ thấy một sớm mai tinh khiết. Anh sẽ yêu em dịu dàng như yêu buổi ban sơ, trẻ trung và mới mẻ.
Nếu em chỉ là người tình...
Thì anh ạ, anh sẽ chỉ thấy những tia nắng sớm mong manh, dịu dàng như sợi tơ trời. Anh sẽ bị lóa mắt bởi những lấp lánh và sẽ yêu em nồng nàn như yêu hơi ấm của nắng.
Nếu em chỉ là người tình...
Thì anh ạ, anh sẽ chỉ thấy một làn gió mát vờn nhẹ bên anh. Anh sẽ thấy êm ái vì được vuốt ve và yêu em nhẹ nhàng như gió.
Nếu em chỉ là người tình...
Thì anh ạ, anh sẽ chỉ thấy những hạt sương nhẹ rơi trên trên mái tóc. Anh sẽ thấy nao lòng vì những giọt trong veo đến yếu đuối. Anh sẽ yêu em tinh khiết như yêu giọt nước mắt lăn dài trên má em.
Nếu em chỉ là người tình...
Thì anh ạ, anh sẽ chỉ thấy bờ cát dài êm ái nơi anh vô tình đi qua. Anh sẽ yêu em như biển yêu bờ cát, nồng nhiệt như con sóng xô bờ.
Nếu em chỉ là người tình...
Thì anh ạ, anh sẽ chỉ thấy một ngày xuân hoa từng bừng nở. Anh sẽ xốn sang vì vẻ rực rỡ của mùa xuân và sẽ yêu em đắm đuối như yêu nàng Xuân tươi trẻ.
Nếu em chỉ là người tình...
Thì anh ạ, anh sẽ chỉ thấy một ngày thu vàng rụng lá. Anh sẽ lao xao vì những thảm lá vàng và sẽ yêu em thiết tha như đám mây trắng yêu bầu trời xanh thẳm.
Nếu em chỉ là người tình...
Nhưng anh ạ, em sẽ vẫn là người vợ,
Là cả một ngày dài sáng trưa chiều tối
Là cả một năm ba trăm sáu mươi nhăm ngày
Là cả bốn mùa Thu Đông Xuân Hạ
Là cả một cuộc đời...
Em không chỉ là ban mai mà còn là hoàng hôn mỏi mệt
Không chỉ là tia sớm mong manh mà còn là nắng trưa gay gắt
Không chỉ là gió mát mà còn có thể là cơn giông chớp giật
Không chỉ là hạt sương mà còn có thể là bão tố
Không chỉ là ngày xuân hoa nở mà còn là những ngày gió bấc mưa phùn
Không chỉ là ngày thu dịu dàng mà còn là ngày hạ chói chang
Không phải là bờ cát vô tình mà là vùng đất nơi bàn chân anh đã đi mòn mỏi
Nhưng anh ạ, dù anh đã đi mòn mỏi
Thì em vẫn là mái ấm nơi anh muốn trở về sau những chuyến đi
Vì em biết người ta không thể xây nhà trên cát
Vì em biết rằng hạnh phúc không chỉ toàn là niềm vui...
The Sad
Nếu sau này em là vợ của anh!
Là tối nào anh và em sẽ cùng nhau đi ngủ, sáng nào thức dậy anh cũng được nhìn thấy em. Em sẽ luôn hôn anh đánh thức anh dậy, chuẩn bị bữa sáng thật ngon, em sẽ nấu những món ăn mà anh thích nhất bởi em là người thứ 2 sau mẹ biết những món ăn đó mà!
Nếu sau này em là vợ của anh!
Vợ chồng mình sẽ cùng đi làm, chiều về em lại chờ anh tới đón và mỗi tối em cùng anh dạo phố tay trong tay thật hạnh phúc.
Nếu sau này em là vợ của anh!
Sáng chủ nhật em sẽ để anh ngủ nướng, em sẽ làm việc nhà thật nhẹ tay để anh không thức giấc nhưng em sẽ để dành một phần việc nhà cho anh đấy nhé, anh sẽ hút bụi cho ngôi nhà và những ngày bình thường khác anh sẽ giúp em nhặt rau và rửa bát nữa.
Nếu sau này em là vợ của anh!
Anh cứ đi gặp và ăn uống với ban bè, em sẽ đơi anh về cùng ăn cơm, anh sẽ về ăn cơm cùng em nhé! Đừng để em ăn cơm một mình, anh biết em sẽ ăn ít đi rất nhiều nếu không có anh ăn cùng em mà.
Nếu sau này em là vợ của anh!
Em sẽ làm bác sĩ của riêng anh em sẽ nấu một nồi nước xông nếu anh bị cảm lạnh.
Nếu sau này em là vợ của anh!
Chúng ta sẽ có Hạt Tiêu và Hạt Cải để 2 con cùng hiện diện và đồng hành cùng anh và em trong cuộc đời này, để chúng ta trở thành một gia đình thật sự, gia đình Cầu Vồng... Anh làm bố Trà Sữa, em được làm mẹ Kẹo Bông, anh sẽ được ngắm 2 con ngủ trong vòng tay của em. Trong ngôi nhà của chúng ta sẽ luôn có một loại hoa, hoa phăng - xê cho gia đình cầu vồng, loại hoa có cánh nhỏ và nhiều màu sắc như màu sắc của cuộc sống như màu sắc của gia đình chúng ta vậy!
Nếu sau này em là vợ của anh,
Em sẽ hát ru, đọc truyện cổ tích cho các con ngủ. Anh sẽ dạy Hạt Tiêu chơi đàn ghita, em sẽ dạy Hạt Cải đánh đàn piano. Anh sẽ dạy những môn tự nhiên cho con và em sẽ dạy thêm những môn xã hội và còn nữa Tiếng Anh sẽ là ngôn ngữ thứ hai cho gia đình cầu vồng.
Nếu sau này em là vợ của anh,
Anh phải giận em khi em làm điều gì đó sai, để em nhớ và biết sửa lỗi của mình. Nhưng anh đừng giận em lâu quá nhé!
Nếu sau này em là vợ của anh,
Anh sẽ được 2 con và em hôn lên má anh chúc mừng sinh nhật. Anh phải chạy khắp nhà tìm món quà mà 3 mẹ con em đã giấu, anh sẽ được nhận thiệp sinh nhật tự tay em làm và anh sẽ được đọc những lời chúc đáng yêu của 2 con. Anh sẽ luôn được em tháo kính đăt lên bàn khi ngủ, em sẽ mãi là người suốt đời tìm cặp kính cho anh mỗi sáng.
Nếu sau này em là vợ của anh,
Em, 2 con sẽ giúp anh tìm đường quay về khi anh bị lạc lối. Em tin chỉ tại cơn gió lạ nào đó thổi qua làm anh xao xuyến thôi! Gió đến và gió sẽ đi. Anh sẽ quay về với em, với gia đình Cầu Vồng. Em sẽ lại là em bao dung và kiên nhẫn như em đã làm với anh và các con.
Nếu sau này em là vợ của anh,
Anh sẽ nhìn thấy mọi cảm xúc trên khuôn mặt của em, nhăn nhó, cáu gắt, mếu máo, khóc hay cười thật hiền… Nếu anh biết cách chọc em cười, anh sẽ thấy những điểm đáng yêu của em… và thật may mắn hơn nữa anh sẽ thấy hết những tật xấu của em đó.
Nếu sau này em là vợ của anh,
Là em phải bỏ bớt đi hơn một phần nữa cái tôi cá nhân của em để hòa mình vào một đại gia đình mới, một cuộc sống mới và khi em có lỡ làm gì sai, Mẹ có giận và mắng em anh đừng bênh vực em. Như vậy, Mẹ lại càng giận hơn có thương em đến mấy anh cũng để trong lòng thôi nhé để về đến phòng của chúng ta anh an ủi vổ về em là được mà.
Nếu sau này em là vợ của anh,
Em sẽ chăm sóc và yêu thương bố mẹ anh như là bố mẹ của em vậy. Anh sẽ cùng bố đi chợ hoa em sẽ cùng mẹ đi mua sắm, cùng mẹ chuẩn bị mâm cơm cúng đầu năm. Em sẽ mua những cuốn sách mẹ thích, mua đĩa yoga cho bố mẹ cùng tập thể dục và thêm nữa em sẽ luôn ở bên anh dù anh gặp bất cứ chuyện gì em sẽ luôn là người tiên phong tiếp sức cho anh vượt qua những khó khăn trong cuộc sống này trà sữa của em ah!
Nếu sau này em là vợ của anh,
Em sẽ giống như bao bà mẹ trên trái đất này, dạy 2 con ngoan ngoãn lệ phép với mọi người, em sẽ dạy con phải biết yêu thương trung thực, biết dũng cảm, có trách nhiệm trong lời nói và hành động của mình .
Em sẽ làm giống như bà mẹ của Asari tinh nghịch, em sẽ tự tay may áo quần, váy cho 2 con. Em sẽ lại giống như bà mẹ của Totochan nữa , em sẽ dấu đi những lời nói vô tình của mọi người để trái tim nhỏ bé của 2 con không bị tổn thương, để 2 con có niềm tin vào bản thân mình và một điều thật quan trọng nữa, em sẽ như mẹ của anh, mẹ của em và tất cả bà mẹ trên trái đất này! Chi tiêu cận thẩn dành dụm để tiền cho 2 con ăn học và bảo vệ 2 con bằng cả mạng sống của mình.
Nếu sau này em là vợ của anh,
Là mỗi ngày anh sẽ mở một con hạc giấy em đã gấp được 600 con hạc giấy rồi đó! mỗi một con là một lời nói yêu thương của em mỗi một con là một câu chuyện nhỏ. Là một phần kỷ niệm của tình yêu chúng ta, còn 400 con nữa em chưa gấp vì em để dành anh ah! Em sẽ chia đều cho Hạt Tiêu và Hạt Cải em sẽ viết cảm xúc của anh của em ngày Hạt Tiêu Hạt Cải chào đời và ngày tháng 2 con cứ lớn dần lên nữa.
Nếu sau này em là vợ của anh,
Là em, em sẽ là một người vợ như thế với anh là người con dâu như thế với bố mẹ là người mẹ như thế với 2 con em là như thế đó Trà Sữa ạh! Yêu anh!
Love you tender
Love you sweet
Never let me go
Không phải tự nhiên em send cho anh những bài hát,
Không phải tự nhiên em send cho anh câu chuyện 1000 con hạc giấy,
Không phải tự nhiên em lữa chọn và send cho anh tất cả các số blog radio cho anh nghe 3 tháng hè.
Tất cả những gì em làm không phải là tự nhiên mà là vì em yêu anh Trà Sữa ah!
‘Tình yêu vốn không lời tất cả đều nằm trong những lời không nói …’’
Có một câu nói mà tôi em thích: “Người ta sống trên đời này! Không phải tìm kiếm một người hoàn hảo để yêu mà học cách yêu thương một người không hoàn hảo một cách trọn vẹn nhất!”
Em đã học cách yêu anh như thế đó!
Theo Blogviet
Bạn đọc Blog Radio Ngày Nay có thể gửi yêu cầu gửi tặng ca khúc hay câu truyện đến người thân yêu của mình, mọi thông tin yêu cầu xin vui lòng gửi về:
Blog Radio Ngày Nay Online
Tel: (+844) 355 78 645
Mobile: 0985. 116. 217
Email: tapchingaynayonline@gmail.com
Lòng thương người là sự yêu thương quí trọng con người dù họ xa lạ, dù họ không phải là đồng bào mình, bà con họ hàng mình, nhất là sự yêu thương ấy giành cho những người hoạn nạn, không may mắn, nghèo khổ hơn mình. Cái điều đơn giản ấy ta đã được cha mẹ dạy bảo khi ta lên năm lên bảy, ai cũng biết và ai cũng thuộc. Rồi nhà trường dạy chúng ta lòng thương người bằng những bài học thuộc lòng: “Nhiễu điều phủ lấy gia gương, người trong một nước phải thương nhau cùng”,hay dạy ta như là “bầu bí cùng giàn, như gà cùng mẹ, khi hoạn nạn thì lá lành đùm lá rách”. Tôi không được chứng kiến nhưng cũng nghe nhiều, có gia đình nghèo mà đã từng cưu mang năm sáu chục đứa trẻ cơ nhỡ, có những trung tâm làm phúc mấy chục năm liền chăm nuôi những đứa hài nhi và những đứa trẻ tàn tật bị bỏ rơi. Tôi cũng đã từng nghe nói đến nhiều chương trình to lớn có nhiều vị này vị khác đến dự để quyên góp tiền giúp đỡ người nghèo, vân vân...Tuy nhiên, những người giàu lòng bác ái kia, những nghĩa cử kia quá nhỏ bé, quá ít ỏi về hiệu quả và về số lượng mà đến nỗi người có lương tâm bức xúc phải đặt câu hỏi là Lòng Thương Người còn hay mất, nó ở đâu rồi trong thời đại ngày nay?
(Ảnh sưu tầm mang tính minh họa)
Lòng thương người còn hay mất khi mà những con người hoạn nạn, oan trái xơ xác, vật vờ nước lọ cơm niêu, ngày này sang ngày khác vác đơn kêu cứu đến các cửa quan đều chỉ nhận được một vẻ mặt lạnh băng hoặc bị xua đuổi. Khi mà một người yếu đuối bị hành hung mà không ai can thiệp. Khi mà một người bị móc túi hoạc bị cướp mà đồng loại không ai bênh vực. Khi mà một người nghèo không may phải cấp cứu tới bệnh viện không tiền nộp viện phí chết cũng đành không dám kêu ai....
Lòng thương người còn hay mất khi mà những chính sách nhân đạo của Nhà nước cho ngư dân, nông dân trong các chương trình đánh bắt xa bờ, trồng rừng, chăn nuôi vay vốn ưu đãi hoặc tiền cứu đói, tài trợ cho thiên tai bị các kẻ thừa hành làm vô hiệu bởi ăn chặn, ăn cắp, tham nhũng cả một hệ thống hoặc bằng những thủ tục nhiêu khê rờm rà mà người nông dân ít học không thể vượt qua nổi...
Lòng thương người ở đâu, thậm chí một người bị tai nạn liền bị mọi người xúm lại, kẻ móc ví lấy tiền, kẻ lấy đồ, tuyệt nhiên không một ai nghĩ đến việc cứu người đang bất tỉnh. Một cái xe bị đổ không ai nghĩ đến chuyện cứu người mà chỉ đến để lấy của. Thở ơ với người bị nạn, thấy chết mà không cứu đã là sự vô lương tâm, vô văn hóa nhưng nhân người ta bị hoạn nạn để mà cướp của cướp nhà thì sự dã man đã đạt đến tột đỉnh.
Lòng thương người ở đâu khi mà xã hội đưa cái “lòng thương người” ra làm trò để diễn. Có một đoàn quan chức kéo theo phóng viên truyền hình bay từ Hà Nội vào Quảng Nam để tặng 5 sổ tiết kiệm cho 5 Bà mẹ Việt Nam anh hùng ở huyện Điện Bàn, mỗi sổ 200 ngàn đồng. Đó là gì, là diễn. Tại sao các quan lại hào hứng thông qua dự án bỏ ra 411 tỷ đồng xây tượng Bà mẹ Việt Nam anh hung trong khi rất nhiều Bà mẹ Việt Nam anh hung đang sống trong những ngôi nhà tình nghĩa trị giá chỉ 20 triệu đồng, cô đơn lẻ loi cả năm để chờ cho đến ngày 27 tháng 7 đoàn này đoàn nọ đến tặng quà chúc mừng ầm ỹ xong ngày đó bà lại trở về sự cô đơn. Dự án này rồi cách gì đó cũng phải làm thôi vì phí bôi trơn đã chi rồi, ai chịu? Đứa trẻ con nó cũng biết nếu được hỏi người ta làm tương Bà Mẹ Việt Nam anh hung có phải vì các bà hay vì ai?
Không biết ai thế nào nhưng riêng tôi thì còn nhớ, một thời chúng ta phê phán lòng thương người, chữ nhân văn, nhân ái rất ít xuất hiện trong xã hội, cả trong ngôn ngữ báo chí và ngôn ngữ văn học. Người ta phê bình nhau “đồng chí thương người vô nguyên tắc”. Nghĩa là tình yêu, tình thương, tình cha con, tình làng nghĩ xóm đều phải có tính giai cấp. Tính giai cấp trong chính trị triết học, trong văn học, trong giáo dục, trong đường lối cán bộ đã đành, cả trong sinh hoạt hàng ngày cũng phải có tính giai cấp. Không có nhân đạo, nhân văn chung chung, không có tình yêu chung chung. Khi giai cấp đối kháng bị tiêu diệt, xã hội ta chỉ còn công nông, thế mà lòng thương người lại biến đâu mất. Tại sao?
LTS: Tháng mười, thu đang đi từng nhịp nồng nàn, da diết trước khi chạm vào cửa ngõ của mùa đông. Tháng mười, với mỗi doanh nhân Việt còn mang một ý nghĩa đặc biệt – ngày để tôn vinh các doanh nhân với những khát vọng kinh doanh đang ngày đêm miệt mài làm giàu cho bản thân, gia đình và làm giàu cho đất nước. Toàn soạn Tạp chí Ngày nay xin gửi lời chúc mừng ngày Doanh nhân Việt Nam 13/10. Chúc các Doanh nhân Việt Nam đang sinh sống và làm việc trong nước cũng như nước ngoài lời chúc sức khỏe và thành công.
Doanh nhân Lê Văn Thùa
“Bạn của nhà nông”
Khát khao làm giàu là nguyện vọng chính đáng của mỗi người, mỗi doanh nghiệp, kể cả đảng viên. Nhưng nếu có "trí" ắt làm giàu nhanh, bền mà "sạch". Ấp ủ điều ước ấy, chúng tôi tìm đến doanh nghiệp "bạn của nhà nông" - Công ty TNHH Việt Thắng. Từ một đại lý nhỏ lẻ ở vùng chiêm trũng, đến nay doanh nghiệp này đã có 5 nhà máy sản xuất thuốc bảo vệ thực vật quy mô lớn ở ba miền Bắc, Trung, Nam; liên kết với 11 công ty nước ngoài, có mạng lưới tiêu thụ hơn 700 đại lý cấp 1 ở 63 tỉnh, thành phố trong nước, tạo việc làm thường xuyên cho 3.000 lao động với mức thu nhập bình quân 4,2 triệu đồng/người/tháng, đóng góp vào ngân sách nhà nước mỗi năm gần 100 tỷ đồng. Người chèo lái đưa con thuyền (Công ty TNHH Việt Thắng) đến với nhà nông ấy chính là Tổng Giám đốc Lê Văn Thùa.
Sinh ra ở vùng chiêm trũng, từ nhỏ chàng trai Lê Văn Thùa đã chứng kiến người dân thôn quê khó khăn, nhọc nhằn để làm ra được hạt lúa, củ khoai. Câu ca ngày nào mẹ ru “Được mùa lúa thóc chớ vụ ngô khoai” đã khắc ghi sâu thẳm trong tâm hồn tuổi thơ, và chàng trai trẻ này càng thấm thía hơn giá trị ngày mùa của nhà nông.
Quê anh vốn là vùng rốn nước (Lãng Sơn - Yên Dũng) nên có khi chỉ một trận mưa lớn cánh đồng ngập trắng, lúa khoai có khi sắp thu hoạch lại mắc vào sâu bệnh, hỏng ăn…, đói lại tiếp đói. Những băn khoăn trăn trở phải làm sao để bứt ra khỏi được cái đói, cái nghèo; nhà nước chỉ có thể lo trị thủy, bảo vệ mùa màng, còn mình phải nghĩ cách cách giữ được thành quả lao động của mình. Ý tưởng về một ngành nghề phục vụ nhà nông đã hình thành trong anh từ hơn 30 năm về trước.
Anh vào quân ngũ, nhưng những trăn trở đó vẫn theo anh, anh bàn với gia đình mở một cửa hàng nhỏ bán thuốc bảo vệ thực vật. Trước hết là để phòng trừ sâu bệnh hại lúa cho nhà mình, sau đó phục vụ bà con hàng xóm. Ngay cả người con trai ông cũng định hướng cho thi vào Trường Đại học Nông nghiệp 1 Hà Nội để chuẩn bị cho tương lai. “Khi ấy tôi cũng chưa nghĩ được rằng nền nông nghiệp nước ta lại phát triển nhanh như hiện nay, mà mới chỉ ý thức được ở một đất nước nông nghiệp thì những chế phẩm phục vụ sản xuất như phân bón, thuốc trừ sâu, giống… rất cần thiết và luôn phải đi trước một bước. Vì thế, tôi đã chọn con đường phục vụ nông dân”, anh chia sẻ.
Như người ta nói "tam thập nhi lập", còn anh lại khởi nghiệp khi đã về hưu sau gần 30 năm là lính. Anh vẫn duy trì cửa hàng đại lý bán thuốc trừ sâu cho hai công ty nhà nước, sau đó phát triển dần lên thành đại lý. “Năm 1994, tôi quyết định thành lập doanh nghiệp với ngành nghề kinh doanh là sản xuất gia công sang chai, đóng gói thuốc bảo vệ thực vật, vốn ban đầu chỉ có vài chục triệu đồng. Được tỉnh tạo điều kiện về địa điểm để đầu tư sản xuất, hơn nữa trước đó tôi đã xây dựng được mạng lưới phân phối sản phẩm ở nhiều nơi trong tỉnh, quen với các loại thuốc mà người dân các vùng thường dùng nên việc kinh doanh tương đối thuận lợi. Sản phẩm của Công ty được khách hàng gần xa tin tưởng”, anh tự hào nói về những ngày đầu thành lập công ty của mình. Vẫn đậm chất lính trong một doanh nhân, anh cởi mở khoe: “Sau đó tôi tiếp tục làm đại lý bán hàng cho các hãng thuốc bảo vệ thực vật hàng đầu của Nhật Bản, Mỹ, Trung Quốc. Nhập khẩu nguyên liệu, đầu tư hệ thống trang thiết bị mới, mở rộng thêm cơ sở sản xuất ở miền Trung, miền Nam để chủ động sản xuất tiện cho việc tiêu thụ trên địa bàn toàn quốc”. Để phù hợp với mô hình phát triển hiện nay, Công ty đã đa dạng ngành nghề như sản xuất thức ăn gia súc, làm hộp giấy, kinh doanh ô tô nhập khẩu…
Việt Nam gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO), thị trường cạnh tranh thêm phần gay gắt, hàng nhái, hàng giả, hàng kém chất lượng tràn lan trên thị trường, giá cả hàng hoá ngày một tăng. Do tác động của khủng hoảng tài chính tiền tệ, lạm phát trong nước, lãi suất tiền vay ngân hàng cao khiến nhiều doanh nghiệp lao đao, Công ty TNHH Việt Thắng cũng không là ngoại lệ. “Có thời kỳ rất khó khăn do hàng hoá tiêu thụ chậm, thiếu vốn, sản xuất kinh doanh đình trệ, đời sống người lao động khó khăn, nếu kéo dài sẽ dẫn đến phá sản, chúng tôi phải huy động vốn nội lực từ các thành viên Công ty, điều chỉnh lại một số mặt hàng, tập trung sản xuất sản phẩm chất lượng cao nhưng giá cả hợp lý, phù hợp với người tiêu dùng”, anh nhớ lại những tháng ngày vất vả chèo lái con thuyền vượt “bão” suy thoái kinh tế.
Trong mấy năm gần đây, Công ty đã đầu tư hàng trăm tỷ đồng để đổi mới công nghệ, xây dựng hệ thống khép kín từ sản xuất bao bì, chai lọ, tem nhãn, vận chuyển cung cấp tới tận các đại lý. Đặc biệt, Công ty chú trọng áp dụng sáng kiến cải tiến kỹ thuật, đổi mới quy trình, nâng cao công suất máy đóng gói, đóng chai từ 25 lên 40 chai (gói)/phút, Công ty đã nghiên cứu đóng gói túi thuốc bảo vệ thực vật bằng thiếc bạc đầu tiên ở Việt Nam thay cho các loại chai thuỷ tinh rất tiện lợi, phù hợp cho nông dân sử dụng, góp phần bảo vệ môi trường. Sáng kiến này đã làm lợi cho Công ty hàng tỷ đồng, được Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam cấp bằng sáng tạo.
Bên cạnh đó, Công ty đẩy mạnh công tác tiếp thị, củng cố thương hiệu, áp dụng chính sách khuyến mại với những khách hàng truyền thống, chấp nhận lãi ít, thậm chí có những mặt hàng Công ty chấp nhận bán lỗ để thu hồi vốn. “Xây dựng hệ thống định mức nguyên liệu, tiền lương hợp lý vừa tiết kiệm, vừa tăng năng suất, tăng thu nhập cho người lao động. Với những giải pháp trên, tôi đã lãnh đạo, quản lý chặt chẽ, sâu sát, động viên cán bộ công nhân viên trong cơ quan đồng tâm hiệp lực khắc phục khó khăn, vượt qua thách thức tiếp tục phát triển và giữ vững thị trường. Vì vậy, 5 năm qua và 8 tháng đầu năm 2011, các chỉ tiêu của Công ty đều đạt tốc độ tăng trưởng trên 16%/năm”, anh vui vẻ bộc bạch.
Yếu tố nào tạo nên sự thành công ấy? Đó chính là uy tín và thương hiệu sản phẩm. “Hiện nay sản phẩm của Công ty và các sản phẩm do Công ty làm đại lý cho nước ngoài chiếm đến 25% thị phần trong nước, sản xuất trên 100 loại sản phẩm thuốc bảo vệ thực vật với 300 tên thuốc khác nhau. Sản phẩm của Công ty áp dụng tiêu chuẩn ISO 9001-2000 đều được đăng ký bản quyền. Đối tượng phục vụ của chúng tôi là những người nông dân nên chúng tôi sẽ luôn đồng hành cùng nông dân xây dựng mô hình sản xuất nông nghiệp với các sản phẩm nông sản hàng hoá có chất lượng cao, bảo vệ môi trường - một trong những tiêu chí quan trọng trong mô hình xây dựng nông thôn mới hiện nay”.
Để trả ơn những người nông dân đã tin tưởng dùng sản phẩm của Công ty, suốt gần 20 năm qua, Công ty TNHH Việt Thắng đã tham gia các hoạt động giúp đỡ người nghèo. “5 năm qua, Công ty đã ủng hộ 2,1 tỷ đồng cho các hoạt động xã hội. Riêng cá nhân tôi đã trích 450 triệu từ thu nhập cá nhân và 550 triệu cho các cựu chiến binh vay làm kinh tế với lãi suất ưu đãi. Đặc biệt trong 10 năm qua tôi đã đầu tư 300 tỷ đồng tiền hàng hỗ trợ cho một trăm nghìn hộ nông dân nghèo, các hộ gia đình chính sách ở vùng sâu, vùng xa trong tỉnh được trả chậm và không tính lãi để phát triển sản xuất, xoá đói giảm nghèo”, anh cười và “khoe” với chúng tôi.
Với những gì Công ty TNHH Việt Thắng, cũng như doanh nhân Lê Văn Thùa đã đóng góp cho xã hội, tháng 8-2011 vừa qua, anh được Chủ tịch nước trao tặng Huân chương "Vì sự nghiệp đại đoàn kết toàn dân". “Đây là vinh dự lớn cho tôi cũng là cho doanh nghiệp đầu tiên trong tỉnh có được sự ghi nhận này”.
Việc đưa sản phẩm của một doanh nghiệp đến được với người tiêu dùng đã khó, để giữ được niềm tin của khách hành lại càng khó hơn. Trong suốt gần 20 năm qua sản phẩm “bạn của nhà nông” của Công ty TNHH Việt Thắng đã làm được điều đó. “Củng cố, đánh bóng thương hiệu, tôi nghĩ đó là điều không thể thiếu đối với mỗi doanh nghiệp sản xuất kinh doanh, nhưng khi sản phẩm của chúng tôi bảo đảm chất lượng, đã có chỗ đứng trong lòng nông dân, được nông dân ghi nhận thì không một "chiêu" nào có thể bền vững bằng”, anh tự hào nói về sản phẩm công ty mình khi nhận Huân chương.
Chúc Công ty TNHH Việt Thắng ngày một phát triển bền vững để nhà nông thêm tin yêu và gắn bó với sản phẩm của Công ty. Chúc anh “mát tay lái, vững tay chèo” đưa con thuyền của Công ty cập bến mỗi nhà nông thành công. /.
Một buổi sáng giao mùa, thức dậy sớm với trạng thái trống rỗng cực độ. Huế mùa hạ nắng dữ dội, mỗi sáng, không muốn cũng phải dậy sớm vì ánh nắng gay gắt đó, buổi trưa thì không tài nào ngủ được, nhìn ra ngoài kia là một vùng ánh sáng chói chang nuốt chửng cả vùng trời, mọi thứ tranh nhau trở nên long lanh chói lóa làm rối mắt cả lên. Dĩ nhiên, tôi không thích nắng, nói vậy không phải tôi thích mưa. Phải! Tôi tham lam, tôi thích thời tiết dễ chịu mãi mãi, và dĩ nhiên là không bao giờ được và tôi cứ mãi than như thế này mỗi khi nắng gắt hay mưa dầm dề, nhất là mưa Huế, dai dẳng lạ lùng.
Gần một năm kể từ ngày Kiều bỏ tôi theo một người khác mà tôi vẫn chưa có câu trả lời cho sự ra đi của em. Tôi đã gọi điện, nhắn tin rất nhiều nhưng chỉ nhận được những tiếng bip dài như vô tận và sự im lặng dường như cũng như vô tận của em. Và tôi tự nhủ phải bắt đầu chấp nhận sự thật là mình đã mất đi người yêu dấu sau hai năm gắn bó, tình yêu đầu đời…
Rồi cách đây một tuần, em gọi cho tôi, thấy số em hiện trên màn hình, tôi tưởng như mình đã ngừng thở trong vài giây, và trái tim lại lỡ một nhịp…
- Alo!
- …
- Alo!?
- …Là em!
- Uh…Anh biết mà, anh vẫn còn lưu số em đấy thôi.
- Em không quên được anh!
- Đây có phải là câu trả lời cho những câu hỏi mà anh đặt ra suốt một năm nay không?
- Anh có giận em không?
- ….
- Anh còn yêu em không?
- …Em đừng hỏi như thế nữa, chính anh mới là kẻ bị bỏ rơi cơ mà? Mà thôi. Lâu nay em vẫn khỏe chứ?
- …
- Alo?!
- Anh vào đây với em nhé!
- Em đang ở đâu?
- Sài Gòn! Em nhớ anh!
Ảnh minh họa
Và thế đấy, tim tôi đã lỡ một nhịp. Giọng nói đó như mang theo hàng tấn hồi ức dội về trong tôi, bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ em mang đến cho tôi một thời vẫn y nguyên như xưa cũ, tôi nhớ em cồn cào, nhớ em như điên dại, tôi đã nói với em rằng hãy cho tôi thời gian nhưng tận sâu thâm tâm tôi biết, tôi đã quyết định ngay lúc đó rằng tôi phải giành lại em. Phải, tôi yêu em.
Sáng nay tôi có hẹn với Linh. Linh là người đã bên tôi suốt thời gian không có em, đã có lúc tôi tự nhủ với mình cố yêu L và quên đi em, nhưng hôm nay tôi quyết định sẽ chấm dứt với Linh, tôi thật sự quá hèn so với cô ấy.
Tôi hẹn Linh tại quán café Green. 90% không gian và nội thất ở đây đều màu xanh, tôi thích màu xanh. Là một kiến trúc sư mới ra trường với bằng xuất sắc trong tay , tôi là kẻ nhiều tham vọng và khá tự tin vào bản thân, chắc cũng vì thế nên cú shock khi em ra đi lại trở nên khắc nghiệt hơn cả, nhưng mọi chuyện đã qua, tôi lại sẽ có em trong vòng tay của mình, để em biết rằng tôi nhớ em biết bao. Nghĩ đến đây tôi thấy phấn chấn hơn và suy nghĩ nặng nề khi phải gặp Linh cũng vơi nhiều.
Tôi biết cảm giác của mình đối với Linh lâu nay không phải là tình yêu, chỉ đơn giản là cần một người để chia sẻ những phút yếu lòng mà thôi, đôi lần tôi gọi tên K trong khi gần gũi với Linh, là người đàn ông đầu tiên của Linh, tôi biết L buồn, nhưng đã bao giờ tôi nói yêu Linh đâu. Tất cả là tự nguyện.
Nhưng dù sao, Linh cũng là một cô gái tốt.
…
Linh ngồi xuống đối diện tôi, vẻ mặt vẫn còn giữ nét ngạc nhiên mà tôi nghĩ nó có từ khi tôi hẹn em uống café. Linh không đẹp, ít nhất là không đẹp bằng Kiều của tôi, Linh có ánh mắt buồn, buồn tự nhiên, tự nhiên như thể em đã buồn như thế cả nghìn năm nay. Đôi lúc tôi đã bị cuốn vào đôi mắt đó, sâu thẳm và chất chứa nỗi niềm không thể gọi bằng tên, nhưng chỉ trong giây lát thôi, ánh mắt đó khiến tôi thèm khát nhiều hơn là yêu thương.
Người tôi yêu là Kiều, và chỉ có Kiều thôi.
- Anh sẽ đi!
- Anh đi đâu? Tìm Kiều?
- Không, anh không đi tìm, anh đã tìm thấy rồi.
- …
- Em có buồn không?
- Anh nghĩ là có không?
- Anh chắc là có, nhưng anh không đáng, em sẽ tìm một người xứng đáng với mình chứ?
- Haha – Linh cười nhẹ - Em hơi buồn đấy, nhưng em không làm gái già chờ đợi anh đâu. Ai cũng có một nửa của mình chờ đợi ở đâu đó, em nghĩ vậy, anh đã tìm ra phần đời của mình rồi, phải biết nắm giữ nhé.
Hôm đó chúng tôi không nói với nhau nhiều, chỉ là chúc nhau những điều tốt đẹp. Thật nhẹ nhàng. Linh về trước, tôi nán lại với những suy nghĩ bâng quơ của mình, chợt thấy Linh để quên túi giấy dưới chân ghế, trong đó là một chậu cây xương rồng nhỏ, chắc là Linh định tặng cho tôi nhưng quên mất. Tôi gọi cho Linh, giọng của tổng đài tự động vang lên, bỗng tôi có cảm giác hụt hẫng, chợt nhớ Linh là người không quen để lộ cảm xúc ra ngoài, không lẽ tôi ra đi khiến Linh đau lòng nhiều lắm sao?
Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua, tôi không thể ở bên Linh lo lắng chăm sóc được, tôi cũng sẽ lại đến với Kiều, điều đó chỉ làm Linh thêm buồn tủi mà thôi. Tốt nhất là cứ im lặng để mọi chuyện qua đi.
Ảnh minh họa: Picsy
Người con gái bước ra từ quán café, trên tay cầm chiếc điện thoại màu xanh, suy nghĩ gì đó, vẻ mặt buồn….
Chiếc sim điện thoại rơi lại bên đường.
Chiếc xe phóng nhanh rồi mất hút giữa phố đông người qua lại, mái tóc đen xõa bay cất giấu những giọt ướt át nơi ánh mắt buồn, một cơn gió nhẹ làm lá lất phất rơi, báo hiệu Thu về.
Ngày cô quen anh cũng là một ngày đầu Thu, đến hôm nay đã là một năm.
***
Tôi gửi lại cây xương rồng cho mẹ mình, nói với bà và mọi người rằng tôi muốn lập nghiệp ở phía Nam, rằng đất Huế thật buồn tẻ và ít cơ hội….Tôi lên máy bay với tâm trạng hồi hộp, một cuộc sống hạnh phúc đang chờ đón, em đang chờ đón, tôi nhớ em biết bao…
Em đón tôi ở sân bay, em thật rạng rỡ trong chiếc váy màu hồng phấn, mái tóc vàng mượt, em đẹp hơn xưa. Tôi ôm lấy em thật chặt, nước mắt như muốn trào ra vì vui mừng.
- Em xin lỗi, em nhớ anh lắm!
- Uh, anh ở đây rồi, anh yêu em nhiều lắm!
Tôi về nhà em, một căn nhà nhỏ ở quận 1, sơn toàn màu trắng, bày trí rất kiểu cách và có vẻ xa xỉ, em nói người ta mua cho em, nhưng bây giờ em biết em chỉ yêu mình tôi thôi, em và người đó đã chia tay, người ta tặng em căn nhà này.Tôi hơi tự ái, em nói tôi nên lập nghiệp ở đây vì em quen biết rất rộng rãi, chắc chắc em và tôi sẽ có một cuộc sống hạnh phúc…
Em đưa tôi đi dạo khắp Sài Gòn, đến những nổi tiếng nhất, những nơi đẹp nhất, tôi thật sự choáng ngợp với môi trường nơi đây, xa hoa và ồn ào, nhưng rồi sẽ quen thôi, như em vậy. Tôi thấy em quen biết rất nhiều trong giới thượng lưu ở đất Sài thành này, nhưng lúc nào em cũng quấn quit lấy tôi làm tôi thấy kiêu hãnh và an tâm hơn.
Sau một tháng tìm hiểu mảnh đất rộng lớn màu mỡ này, tôi đã có việc làm trong một công ty thiết kế lớn nhất nhì đất nước ở đây. Được một người bạn của em giới thiệu và nhiệt tình giúp đỡ, tôi đã thích nghi với môi trường làm việc rất nhanh. Cuộc sống tưởng như không thể tốt hơn nữa, tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc khi ở bên em, người con gái ở Huế cũng dần đi vào quên lãng…
Em nấu ăn rất ngon, em vẫn nhớ những món tôi thích, và chẳng gì bằng ăn những món mình thích do chính tay người yêu nấu cả. Tôi hay chở em đi dạo quanh ngoại ô mỗi cuối tuần. những lúc bận quá, tôi và em sẽ đi nhà hàng ăn uống với bạn bè của em (giờ cũng là bạn bè của tôi). Đôi lúc tôi thích lê la vỉa hè thành phố với em nhưng em không thích, em đã quá quen với cuộc sống thượng lưu nơi đây rồi. Mỗi lúc vậy tôi lại nhớ những ngày em còn bên tôi ở Huế, êm đềm, tôi nói với em thì em bảo
- “Anh ngố thật, Em cũng nhớ những ngày tháng êm đềm lúc xưa lắm, nhưng Huế buồn tẻ, chậm chạp, mình phải biết thích nghi mới vươn lên nổi chứ anh!”.
Đã gần một năm, thấy thời gian sao trôi nhanh quá, công việc của tôi ngày càng nhiều, tình cảm giữa tôi và em cũng đã qua giai đoạn mặn nồng, bây giờ chúng tôi giống như một cặp vợ chống đã cưới lâu lắm rồi, mặc dù em và tôi chưa bao giờ nhắc đến chuyện kết hôn, tôi muốn ổn định tài chính của mình và công việc rồi mới lập gia đình, và tôi nghĩ em cũng vậy. Tôi biết em là của tôi, tôi sẽ không bao giờ mất em nữa, như thế này mãi mãi…
Một buổi trưa ở công ty, hôm nay tôi có một hợp đồng thiết kế hơi nhằn của một thương gia người Pháp gốc Việt, ông muốn một ngôi biệt thự thật đặc biệt, những ý tưởng có logic và trên hết là phải biết tận dụng tông màu xanh, thật sự rất hứng thú với chuyện này, tôi quyết định ở lại công ty và lang thang trên mạng tìm ý tưởng. Chợt nhớ lâu rồi không vào trang cá nhân của mình, tôi đăng nhập và thấy cuộc sống của bạn bè vẫn như thế, không có gì đặc biệt ngoài việc thỉnh thoảng có người than thở rằng con chó hay con mèo của họ vừa bị mất hay vừa đi nhổ răng. Và tất nhiên, không thiếu những lời than thở đau khổ vì tình.
Tôi thấy tên Linh. với hình đại diện là một bông hoa Bằng Lăng cách điệu màu tím trên nền xanh lá. Tôi vào trang blog của em…
“Phượng nở rồi, Bằng Lăng cũng rộn…
Đỏ tím cả trời cho nỗi nhớ bâng khuâng,
Em ngây dại đặt tình yêu vào gió..
Gió thổi tình tan đỏ tím bay mù trời…”
Ảnh minh họa: Anh Cối
Lần truy cập cuối là vào ngày 12.8.2010. Nghĩa là gần một năm, gần một năm nay Linh không vào blog mà vẫn để dòng trạng thái đó. Rồi như chỉ đợi như thế, bỗng dưng ký ức với Linh lại hiện về rõ mồn một trong tôi, tôi bỗng thấy nhớ mái tóc đen bồng bềnh, ánh mắt buồn sâu thẳm. Hàng loạt câu hỏi cứ xẹt qua trong đầu …Bây giờ em đã có người yêu chưa? Hay em vẫn còn đợi một ngày tôi trở về? liệu em có làm gì đó dại dột không?...
Tôi nhớ, không biết bao lần tôi bật khóc vì nhớ Kiều, bên cạnh Linh…Tôi chợt nhớ những lần như thế, Linh quay mặt đi nơi khác, chỉ im lặng, tôi ôm lấy Linh, thân hình nhỏ bé gọn trong vòng tay tôi, nước mắt của tôi vẫn chảy…Tự nhiên lại muốn được ôm cái thân hình đó, ý nghĩ chợt lóe lên làm tôi thấy có lỗi với Kiều ghê ghớm. Tôi lại nhớ tiếng cười thoải mái của Linh, tiếng cười một thời cho tôi cảm nhận được sự sống động của cuộc đời, sự tươi trẻ không khí, tiếng cười giòn tan, và đôi lúc Linh khóc khi tôi ngủ, tôi biết nhưng chẳng biết phải làm gì nên chỉ nằm lặng im như thế… vì dù sao, lúc đó, người tôi yêu vẫn là Kiều. Tôi thấy mình thật vô tâm.
Hình ảnh về em cứ thế chạy dọc, chạy ngang qua tâm trí tôi, như một đoạn phim quay chậm, lúc rõ ràng, lúc hư ảo. Thấy mình đang suy nghĩ quá đà, tôi đứng dậy đi pha một cốc café để lấy lại tỉnh táo. Nhìn dòng nước đen lỏng tràn xuống ly, bỗng tôi thấy café Huế kinh khủng, những giọt đen tuyền giọt xuống, từng giọt từng giọt như thế, thơm lừng và đậm đà. Từ khi vào đây tôi chưa bao giờ uống café vỉa hè, chỉ đi những quán café sang trọng hay đến bar với em, em bảo không thích sự phức tạp ở những chốn vỉa hè như vậy, tôi không nói gì, em là con gái, ngại những nơi như vậy cũng đúng thôi.
Nhìn bâng quơ qua cửa kính, gác tầm mắt lên dòng người qua lại, đông đúc, chen lấn, ngoài trời đang nắng, nắng vàng cả mắt, mỗi người dưới kia cứ mải mê chen lấn tìm cho mình một lối đi chỉ mong đến đích mình muốn, nếu giờ này, tôi không ở lại đây, thì tôi cũng như những người dưới kia thôi, lúc đó chắc không thể nghĩ thêm điều gì ngoài nóng nực, ngoài chen lấn, rồi lại có ai đó nhìn thấy tôi từ trên cao và nghĩ như tôi bây giờ. Đời vốn là một vòng tròn, từ khi bạn chưa sinh ra nó đã thế, nếu bạn không di chuyển thì sẽ bị đè chết dí, và lúc đó thì có muốn cũng không thể nhúc nhích được rồi…
Đường Sài Gòn ít có cây, lại hiếm thấy Bằng Lăng, sắc tím quen thuộc đó, có đi xa mới thấy nhớ những gì quen thuộc. Bỗng tôi muốn về thăm Huế, thăm gia đình, gặp lại người con gái đó xem em thế nào, cả cây xương rồng đó nữa…
Hai tháng, hợp đồng đã xong một ngôi biệt thự màu xanh trên một mô đất cao với hai lối mòn lót gạch đỏ, hoa, rất nhiều hoa, tôi đã tỏ ý muốn thêm vào đó một vài cây hoa Bằng Lăng để tạo bóng mát cho lối đi và ông ta tỏ ra rất thích thú với màu hoa tím trong những bức ảnh tôi trình bày. Tôi tự hỏi mình thích màu tím của hoa Bằng Lăng từ khi nào nhỉ, Linh cũng thích hoa Bằng Lăng, à không, chắc người Huế nào cũng vậy thôi.
Tôi muốn Kiều về Huế với tôi một chuyến, thăm gia đình và nghỉ ngơi sau một thời gian làm việc miệt mài, Kiều bây giờ đang có một hợp đồng tổ chức sự kiện lớn cho một hãng thời trang nước ngoài muốn mở đại lý tại Việt Nam, em nói em bận nên không thể đi cùng tôi được, hơi buồn, nhưng không sao, tôi sẽ về một mình, cũng dễ dàng hơn để gặp Linh, thời gian này tôi thấy nhớ Linh hơi nhiều, đôi lần thử liên lạc nhưng số đó điện thoại đó đã không còn sử dụng. Tôi có hỏi thăm một vài người bạn thì biết Linh bây giờ đang làm chủ một quán café nào đó. Về Huế tôi sẽ tìm em, ngày đó, tôi vẫn chưa nói lời xin lỗi…
Ảnh minh họa: Picsy
Về Huế, một ngày trời đẹp (với tôi), không mưa, nắng cũng không chói chang lắm, chưa bao giờ thấy Huế đẹp như thế, cũng có thể là do cảm giác xa quê lâu ngày. Hít một hơi đầy lồng ngực không khí trong lành nơi đây, khác hoàn toàn với Sài Gòn nhộn nhịp, ở đó tôi toàn phải mang khẩu trang mỗi lúc ra đường.
Dường như mẹ tôi già hơn một chút, từ lúc vào Sài Gòn đến nay tôi chỉ gọi hỏi thăm bà vài lần, luôn với lý do công việc quá bận rộn, mẹ cũng không giận tôi. Tôi lại thấy mình thật quá vô tâm…
Cây xương rồng đó chết rồi, mẹ bảo, mấy tháng mưa mẹ để nó ngoài trời mà quên mất, vì nó nhỏ quá, mà xương rồng, khi nhiều nước quá sẽ không sống được, bà có vẻ tiếc vì bà biết đó là do Linh tặng tôi, Linh có đến nhà tôi đôi lần và bà rất quý Linh. Tôi thì thấy không sao cả, chỉ là một cây xương rồng.
“Anh ve den nha roi, em o nha mot minh co buon khong?” – Tôi nhắn tin cho Kiều.
“Nho anh yeu lam, anh nghi ngoi di, chac anh met lam ha, nhanh nhanh ve voi em nhe”
…
Ngày đầu tiên, tôi chỉ nằm nhà nghỉ ngơi và hỏi thăm hàng xóm, mấy đứa bạn cũ biết tôi trở về gọi điện rủ đi chơi suốt ngày, nhưng tôi hẹn hôm sau, tôi đang rất nóng lòng muốn tìm gặp Linh.
Lại một buổi sáng thức dậy ở nhà, tôi thấy khoan khoái, hôm nay tôi sẽ tìm vài người bạn hỏi thăm về Linh. Chiếc xe của tôi mẹ tôi vẫn hay lau chùi nên trông không có gì có vẻ là “đã lâu không dùng” cả. Tôi ăn sáng và tìm đến quán café Green quen thuộc. Vẫn cách bày trí đó, nhưng hình như quán đã thay chủ, anh chàng đứng chỉ bảo nhân viên ở quầy chắc là chủ mới ở đây, và hình như café đã tăng giá. Tôi chọn đúng chiếc bàn mà cách đây một năm tôi và Linh đã ngồi. Gọi một ly café đen đá và nhìn từng giọt rơi xuống, đúng nhịp, đen, và hương thơm đặc trưng dễ gây nghiện của nó khiến tôi tỉnh táo và dễ chịu. Tôi nghắm cảnh phố phường trong lúc chờ café chảy hết, không đông đúc lắm, có lẽ tôi đang so sánh nó với Sài Gòn, thật khập khiễng, nhưng thật thanh bình. Những nhánh Bằng Lăng tím nhạt sắp hết mùa đang dần úa tàn trên cành, “khi Bằng Lăng phai màu tức là Bằng Lăng sắp rụng” – Linh đã từng nói bâng quơ như vậy, tôi thấy buồn cười, hoa nào sắp rụng cũng phải qua cái giai đoạn phai màu cả mà…
- Anh Quân! Để quán cho mấy đứa coi, hôm nay ít khách, anh chở em đi mua ít đồ nhé.
Giọng nói con gái làm tôi giật mình, quen quá, tôi quay đầu lại về phía phát ra tiếng nói quen thuộc đó... Là Linh, đúng là em rồi. tôi thấy dường như tất cả dây thần kinh của mình đang rung lên, cảm giác thật lạ lùng, em vẫn như xưa, mộc mạc, nhỏ nhắn, mái tóc dài đen mượt và đôi mắt buồn đang nhìn anh chàng chủ quán mỉm cười rạng rỡ, vẫn là nụ cười thoải mái đó…tim tôi đập rộn lên…
- Vâng! Thưa bà chủ, mọi mong muốn của em là mệnh lệnh đối với anh! – anh chàng đó nói to và đưa tay lên trán làm ra vẻ như đang chào cờ.
Một số người bật cười khi thấy hành động đó, em cũng cười, tự nhiên thấy em đẹp làm sao. Tôi bỗng thấy buồn, lẽ nào em đã có người yêu, Tôi quay mặt lại để em không thấy mình, tay mân mê ly café, tôi thấy mình lúng túng, không biết phải làm gì đây, tôi định sáng nay đi tìm em… Vậy là em nói thật, em cũng không buồn nhiều khi tôi rời bỏ em, và em cũng đã có người đàn ông có thể khiến em cười hạnh phúc. Tôi thấy trống rỗng, cảm giác như vừa đánh mất cái gì đó rất quen thuộc, chẳng lẽ bao lâu nay tôi đã yêu em mà không hề biết? không thể nào, tôi cười, chỉ là dạo này tôi suy nghĩ và hy vọng hơi nhiều ở em mà thôi.
Mà em nói đúng. Ai cũng có một nửa của mình chờ đợi ở đâu đó, tôi có Kiều. chờ mình ở Sài Gòn, ở đó tôi sẽ quên đi Linh. Còn Linh đang có người yêu và đang rất hạnh phúc, nụ cười của em nói lên điều đó. Và, em cũng đã quên tôi, chắc thế rồi, ai lại đi nhớ một người như tôi cơ chứ, tôi đã mang đến cho em bao nhiêu nỗi buồn rồi, tôi chưa bao giờ thực sự muốn biết em đã buồn ra sao, tôi chỉ biết rằng, em đã rất buồn.
Ảnh minh họa: Picsy
Em đã đi cùng anh chàng đó, tôi nán lại một chút, tôi sợ sẽ đụng mặt em khi bước ra vào lúc này. Rồi tôi đứng dậy, bước ra, rất chậm, bỏ lại ly café chưa kịp khuấy đường. hương café vẫn thoang thoảng quanh đây. Khi bước ngang qua quầy tính tiền, một cô nhân viên dáng người nhỏ nhắn chạy lại đưa tôi một tấm card quảng cáo của quán. Bảo với tôi rằng “anh Quân bảo em đưa cái này cho anh!”. Tôi hơi ngạc nhiên, chắc thấy khách hàng tiềm năng nên muốn gây dựng quan hệ đây, tôi nghĩ thầm, bỏ tấm card vào ví rồi dắt xe ra khỏi quán.
Trời vẫn không thể mưa, những cơn gió nhè nhẹ đẩy những nhánh Bằng Lăng rung rinh, vô tình làm một vài cánh Bằng Lăng yếu ớt đau đớn lìa cành… Không có sự tiếc thương, hoa rụng rồi hoa mới sẽ nở lên, Trên nhánh Bằng Lăng đó, rồi sẽ lại rực rỡ một sắc tím triền miên, sắc tím của sự thủy chung… Lòng buồn rười rượi, tôi lang thanh khắp phố, qua những nơi tôi và Linh đã từng đi dạo, đùa vui, những nơi mà Linh đã nói những lời an ủi tôi, những lời nói tự dưng lại văng vẳng bên tai. Cây xương rồng đã chết, và tình yêu của em dành cho tôi cũng đã hết, tôi đã mất đi một người con gái đã từng hết lòng yêu tôi, đã bên tôi, cùng tôi vượt qua một thời gian tưởng chừng khó khăn, bàn tay em đã lau biết bao giọt nước mắt trên má tôi…Ôi! Tôi vô tâm quá, tưởng rằng mình đã nắm trong tay hạnh phúc cuộc đời, nào ngờ đâu người có tất cả là người mất rất nhiều….
Tôi lang thang một hồi nữa trước khi đến ga mua vé, tôi về sớm hơn, không muốn phải suy nghĩ như thế này hơn nữa, còn có Kiều đợi tôi ở đó, Kiều sẽ lại làm cho tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất… Tạm biệt Linh, anh vẫn chưa nói lời xin lỗi đến em…
*** Người con gái bước vào quán café màu xanh, giật mình khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, chiếc xe mà một thời cô đã ngồi phía sau ôm lấy anh, lau những giọt nước mắt đau thương cho anh.
Cô lấy bình tĩnh bước vào, không quên liếc qua chiếc bàn quen đó, cô như ngừng thở, tấm lưng đó, vóc dáng đó, anh đã trở về. Nhưng để làm gì chứ, anh đang rất hạnh phúc, cô biết điều đó. Không nên để anh dằn vặt về mình nữa, cô nghĩ thế, ánh mắt buồn long lanh ngấn nước, cô lấy hết sức gồng mình nuốt những giọt nước đắng ngắt đó vào lòng, tiến về phía quầy tính tiền nói với anh chàng – người góp vốn mua lại quán café này với cô, và cũng là người duy nhất cô có thể chia sẻ nỗi buồn từ khi xa anh, nhưng cô không yêu người này. Tim cô vẫn đang rỉ máu vì nỗi nhớ chưa thể nguôi ngoai…
Anh Quân! Để quán cho mấy đứa coi, hôm nay ít khách, anh chở em đi mua ít đồ nhé. - Cô nói, hết sức bình tĩnh, cô biết anh đã nhận ra giọng nói của mình và đang quay sang nhìn mình, cô vui vì điều đó.
Cô cố gắng cười thật tươi, cô đã chờ đợi anh gọi tên cô, nhưng anh lại làm cô thất vọng… Cô quay ra khỏi quán thật nhanh chờ Quân, lòng buồn vô hạn, nước mắt đã suýt trào ra khỏi đôi mắt buồn sâu thẳm đó…
*****
Quân đã nhận ra Nam - người mà Linh đã từng nhắc đến ngay khi anh ta vừa bước vào, cô cho anh xem rất nhiều hình của người này mà cô vẫn còn giữ, cô kể rất nhiều, đã khóc rất nhiều, anh thương cô rất nhiều.
Anh nhìn thấy cô, đoán được cô đã biết có sự hiện diện của “người quen”, đoán được cô đang nuốt nước mắt vào lòng, đoán được cô đang rất hoang mang, dáng vẻ cô chạy ra vội vàng làm anh rất buồn, anh không muốn cô phải đau khổ như thế.
Rút một tấm card ra và dặn dò một nhân viên của mình gì đó, anh chạy vụt theo người con gái đang sắp khóc ở ngoài kia….lòng chất chứa nỗi niềm…
Cô đã từng nói với anh :”Ai cũng có một nửa của mình chờ đợi ở đâu đó, đừng bao giờ vội vàng để rồi phải đánh mất những điều quen thuộc”
Ảnh minh họa: Sortvind
Tôi về lại Sài Gòn ngày hôm sau, mẹ tôi đã rất ngạc nhiên, tôi lại viện lý do công việc đột xuất…
Mở cửa ra, tôi bước vào nhà, uể oải, Kiều vẫn chưa về, chắc em cũng đang bận lắm, em quên cả điện thoại trên giường, tôi nắm lấy, tò mò, giữa tôi và em không có gì bí mật, kể cả chuyện tôi và Linh, em chỉ cười qua quýt rồi cũng quên béng đi, nhưng tôi chưa bao giờ xâm phạm đời tư của em, em đi với ai, làm việc với ai nếu muốn thì em sẽ nói với tôi, tôi mở khóa, rồi quán tính, nỗi tò mò mỗi khi bạn cầm máy một ai khác sẽ khiến bạn vào một nơi – Tin nhắn.
Một vài tin nhắn của một người tên là “sep bu”
- Thang Nam xin nghi phep ve que roi phai khong, o nha mot minh buon khong cung? qua nha anh nhe, lau roi khong gap em.
- Di an trua nhe
- Nho cung qua di.
- …..
Mắt tôi như hoa lên, tai ù đi, nhìn kỹ thì đây là số của sếp tôi, người mà em đã giới thiệu với tôi là “một người bạn thân của em, anh ấy sẽ giúp đỡ anh làm quen với công việc ở đây, tụi em thân nhau lắm.”
Chẳng nhẽ em đã lừa dối tôi, không tin vào mắt mình nữa, tôi và em, quấn quýt lắm cơ mà. Lồng ngực tôi như muốn vỡ tung ra, tôi đã ảo tưởng, rằng em là của riêng tôi, chỉ mình tôi thôi, rằng em bôn ba ngần ấy thời gian và đã nhận ra chỉ có tôi là yêu em nhiều nhất, rằng……Ôi, cuộc đời này, trớ trêu quá. Đợi chờ một người đã lạc lối…
Có tiếng xe dừng ngoài kia, tôi chạy ra cửa sổ hé nhìn ra, xe của “sếp” tôi, xe của “bạn thân” em…Em bước ra, tươi cười vẫy chào “người bạn thân”, em vẫn chưa biết tôi đã về, tôi đặt máy của em trên kệ tủ, nằm lên giường, mệt mỏi. Em ngạc nhiên khi thấy tôi đã về, hơi bối rối nhưng rồi em cười thật tươi, nụ cười khiến tôi say đắm đến mù quáng, giờ đây sao trở nên gượng gạo đến thế, tôi lại nhớ đến nụ cười nhẹ nhàng của Linh…
- Anh về sao không gọi trước cho em vậy anh yêu? Sao về sớm vậy?- em ôm lấy tôi nũng nịu – Anh có mệt không, em pha nước chanh nhé?
- Anh hơi mệt, để anh nằm nghỉ một lát!
- Uh! Vậy anh nghỉ nhé, tối nay em có hẹn với mấy con bạn, nhớ anh quá cơ !
- Uh! Anh cũng nhớ em!
Tôi thức dậy khoảng 9h tối, em đã đi, trên bàn còn cốc nước chanh em pha sẵn, đầu óc tôi trống rỗng cực độ. Tôi ra khỏi nhà và đi lang thang, phố đã lên đèn, nước mắt đã ngân ngấn, tôi buồn, rất buồn, vậy là tôi đã mất, mất quá nhiều, bấy lâu nay là một sống hoàn hảo em vẽ nên cho tôi bằng thứ chất liệu xa hoa đẹp đẽ của riêng em ... Tôi nhớ Linh, nhớ những điều mộc mạc, nhớ làn da mịn màng, mái tóc dài đen nhánh, ánh mắt buồn sâu thẳm, nhớ sự im lặng quan tâm rất riêng của Linh…
“ Đời mà! Thấy vậy nhưng chưa hẳn đã vậy đâu” - tiếng một gã say phát lên trong một đám đông đang nhậu trong một quán nhậu gần đó làm tôi chú ý, một tràng cười lớn cất lên kèm theo những tiếng cụng ly làm tôi ngẩn ngơ giây lát.
Tôi lôi tấm card từ trong ví ra, trên đó có in số máy của em và của anh chàng đó, đằng sau tấm card còn một dòng chữ. “Hãy gọi cho Linh, nếu anh chưa tìm thấy một nửa thật sự của mình.”
Ảnh minh họa: SpongySponge
Tôi ngạc nhiên, hồi hộp mở máy lên và bấm số em…
Hình ảnh những ngọn đèn đường vàng vọt hắt lên những nhành hoa tím trong đêm hiện lên trong tôi, dường như có gì đó đang nhen nhóm lên trong tôi, một điều gì đó, đang chờ đợi tôi ở đâu đó, và một điều gì đó đã vừa lụi tàn trong niềm tin mãnh liệt của tôi…
Tim tôi, lại lỡ một nhịp…
***** Cũng lúc này, cách đó hơn 1000 cây số, cô gái đang vẫy nhẹ những giọt nước trong vắt lên những cây xương rồng trên ban công, mắt bỗng hướng về phía những ánh đèn đường đang rọi lên những cành Bằng Lăng sắp rụng, rồi sẽ đến mùa mới, cô nghĩ vậy và mỉm cười…
Huế, 11.06.2011
Gửi từ email Võ Quang Hòa - coldsnow_qh@
Theo Nhacvietplus
Mời bạn cùng chia sẻ những tâm sự, bài viết cảm nhận về cuộc sống hay các sáng tác thơ, truyện ngắn của chính bạn với bạn đọc Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm theo liên hệ sau:
Anh à ...
Hạnh phúc đôi khi nhẹ nhàng lắm đúng không anh ?
Nhưng mà ..
Sao Em tìm mãi, tìm hòai, tìm trong cơn mơ hay trong vô thức Em đều chẳng cảm nhận được hương vị của hạnh phúc ..
Em cảm ơn Anh đã đến bên Em, đã cho Em biết, Em hiểu cái cảm giác được yêu thương, được quan tâm là thế nào
Em cảm ơn Anh - Người Em yêu ! ..
Nhưng Anh à ...
Đôi khi Anh vô tình thôi ... chỉ sự vô tình của Anh mà trái tim Em nó như vỡ ra trăm ngàn mảnh.
Ừ thì Em yêu Anh ...
Vì Em yêu Anh quá nhiều nên Em không muốn chia sẻ Anh với bất cứ ai khác. Vì quá yêu Anh nên Em luôn muốn Anh là của Em. Em - ừ, Em ích kỉ ...
Nhưng Anh biết không ...
Lúc nào Em cũng làm Anh buồn, làm Anh luôn lo lắng..suy nghĩ cho Em ..Em ghét bản thân mình chẳng làm ra trò gỉ cả..
Phải ...
Em là người của bóng tối, là người luôn mang đến phiền phức cho người khác. Đúng hơn là một ngôi sao chổi .. Em chẳng thể nào hóa thành sao băng bên Anh được.. Vì thế ..Em nhiều lúc suy nghĩ rằng : " Hay mình buông tay nhau ra đi Anh"
Em sai lầm ...Em đã buông tay Anh ra.. Em thấy được sự đỗ vỡ của Anh, Em thấy Anh đang đau đớn...đang chua xót, và hơn hết ... Anh yêu Em quá nhiều !
Em nhận ra..Em yêu Anh chưa bằng Anh yêu Em ..Anh cần Em hơn Em cần Anh ..
ừ - Em chưa yêu Anh hết tình cảm trong lòng của Em...
Vì sao Anh biết không ?
Vì Em sợ, Em sợ Anh à .. Em sợ rồi 1 ngày Anh cũng như người ta bỏ ra Em .. cũng như Mẹ Em bỏ Em lại 1 mình trên thế giới bao la này .. cũng như Ba Em bỏ Em lại 1 mình trong cuộc đời này vậy .
Em cô đơn... vì thế Em chẳng muốn Anh phải thương hại Em ..
Anh bỏ nhà ra đi ...Em một mình đó .. một mình nằm khóc, nhớ Anh, nhắn tin cho Anh ..Anh bảo rằng Anh không sao đừng lo cho Anh. ngủ đi ...
Em bật khóc, bật khóc vỉ sự ích kỉ của mình .. chỉ vì sợ Anh buông tay Em trước ..mà Em lại mù quáng đánh mất đi hạnh phúc của Em...
Em xin Anh 1 cơ hội ...Em xin Anh ở lại bên Em .. Anh nói rằng chính Em đẩy Anh ra khỏi cuộc sống của Em chứ chẳng phải là Anh..
ừ nhỉ quên mất - Em sai rồi Anh à !
" Anh chấp nhận Em không "
- " Anh yêu Em - Đừng rời xa Anh nữa nhé !.... "
Anh yêu Em nhiều lắm ...chỉ tại Em ..chính Em ..do Em ...
Em xin lỗi. em sẽ biết trân trọng những gì Em đang có ..Anh đã về với Em rồi ..
Anh là hạnh phúc ...là hạnh phúc bất tận của Em ..
Từ bây giờ ..Em sẽ yêu Anh - yêu thật nhiều Anh à ...Em không rời xa Anh nữa đâu ... Tin Em đi - Người Em yêu à
Ngày mai ...Ánh nắng sẽ lại về ..!
Sưu tầm
Bạn đọc Blog Radio Ngày Nay có thể gửi yêu cầu gửi tặng ca khúc hay câu truyện đến người thân yêu của mình, mọi thông tin yêu cầu xin vui lòng gửi về:
Blog Radio Ngày Nay Online
Tel: (+844) 355 78 645
Mobile: 0985. 116. 217
Email: tapchingaynayonline@gmail.com